Trên đỉnh Mật Không Lãnh, Mục Hi Ngọc đang đứng một mình xem tình hình bên dưới. Lúc trước vào núi không chú ý, song vừa rồi được Trữ Vân nhắc nhở nên giờ nhìn lại mới thấy bố trí của dãy núi và cả cánh rừng trên đó phảng phất giống một đại trận thiên nhiên.
- Vẫn là ánh mắt của sư huynh sắc bén! Thủ đoạn bậc này, trừ khi là đại tông môn có truyền thừa vạn năm như Tĩnh Hải Tông, còn thì không ai có thể bố trí.
Thoáng nghĩ qua như vậy, Mục Hi Ngọc giờ đã tin tưởng phán đoán của Trữ Vân đến ba phần. Tiếp đó nàng nhìn về nơi xa chỗ không trung mà linh trận bao phủ, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Vùng không gian này nhìn qua cũng rất bình tĩnh tường hòa, không quá khác biệt với những chỗ khác. Song mấy ngày qua lúc nàng vào ban ngày thử ngự không phi hành từ không trung đột phá thì đều gặp nguy hiểm, thậm chí cơ hồ là suýt rớt xuống. Nếu không phải trước đó nàng có chuẩn bị, cộng thêm Phá Chướng phù và Tĩnh Thần phù tương trợ thì đã bị hãm vào.
Tiếc nuối thở dài một tiếng, Mục Hi Ngọc nhìn sang mấy ngọn núi ẩn phía sau, trong mắt hiện vẻ nghi ngờ.
Vào hai ngày trước, nàng mơ hồ có cảm giác hình như có người nào đó ở xa xa nhìn trộm. Song linh thức của nàng lại không thể nhạn ra có gì khác thường.
- Chẳng lẽ nói người nọ là cao nhân cấp Kim Đan? Nếu không phải như thế, cũng không thể giấu diếm được cảm giác của ta.
Mục Hi Ngọc ngẫm nghĩ rồi cảm giác hơi buồn cười, nếu thật là Kim Đan vậy thì ảo trận ở đây không thể ngăn cản. Mấy cao thủ Linh Hư cảnh bao gồm cả nàng cũng chỉ là gà đất chó kiểng mà thôi. Nếu muốn lấy bảo tàng của biệt phủ Tĩnh Hải Tông dưới này thì ai có thể ngăn cản, , cần gì phải che che dấu giấu?
Hơn nữa nếu nói về khoảng cách, sợ rằng ngay cả cao nhân Kim Đan cũng không nhìn thấy gì, lúc nàng bảo mấy người Tả Thụy đi xem mấy lần cũng không phát hiện gì dị thường.
Hơn nữa bắt đầu từ một ngày trước, cảm giác này cũng đã biến mất
Là mình quá mức nhạy cảm? Nhưng vì sao trong lòng nàng vẫn có chút bất an? Chẳng lẽ nói là tâm ma xuất hiện nên mới dẫn đến tâm cảnh không thể bình ổn?
Nhưng sư phụ nửa năm trước cũng đã nói, bản thân ít nhất cũng phải đến hai năm nữa mới có thể chân chính tiến vào Động Chi cảnh, đối mặt với tâm ma xâm nhập. Hiện giờ cũng không phải ở trong linh địa của tông môn, cho dù nàng tu hành nhanh thế nào cũng không thể vượt trước thời gian như thế.
Bất quá nếu thật là tâm ma thì nàng cũng không sợ hãi. Nửa năm qua hộ tống Trữ Vân sư huynh tìm thuốc, kinh nghiệm thế gian muôn màu đã đã tự vấn tâm không thể đổi, cho dù là tâm ma cũng không thể khiến nàng dao động.
Tâm tư dần dần yên lặng, Mục Hi Ngọc hơi chút do dự rồi ngự không lướt đi về mấy ngọn núi phía sau. Hai ngày vừa rồi vì nàng nghĩ cách phá giải ảo trận nên vẫn chưa từng đến đó.
Hiện giờ cho dù là bọn họ hay là Hi Hoàng Phù Sư tinh thông pháp trận cũng đã tạm thời buông bỏ, vừa lúc có thể tranh thủ qua bên đó điều tra một phen.
Lúc nàng vừa bay được nửa đường thì phía chân trời có một đạo tử sắc quang hoa vụt đến. Mục Hi Ngọc khẽ nhíu mày rồi tiện tay tiếp lấy thanh tử sắc tiểu kiếm vào lòng.
Hồi đáp trong thanh tiểu kiếm dưới ánh trăng như nước nhất nhất lọt vào trong mắt, vẻ mặt Mục Hi Ngọc nhất thời ngưng trọng rồi lại ngự không phản hồi.
Lúc này tốc độ phi hành của nàng nhanh hơn trước kia ba phần, chỉ trong chốc lát đã tới bên ngoài cánh rừng, còn chưa chờ nàng hạ xuống thì Trữ Vân đang ngồi trên xe lăn đã cười khẽ một tiếng.
- Nhìn sư muội vội vàng chạy về như vậy chắc là bên Phù Sơn Tông đã có động tĩnh gì rồi?
- Sư huynh làm sao biết được?
Mục Hi Ngọc kinh ngạc.
- Cái này có gì khó đoán?
Trữ Vân cười lạnh:
- Biệt phủ của Tĩnh Hải Tông cực kỳ trân quý. Nếu là Phù Sơn Tông lấy được toàn bộ thì cũng thôi. Nếu là chưa thì chắc những năm qua vẫn âm thầm tìm kiếm. Chỉ cần nghe tin tức, cho dù nơi này không phải là động phủ của đan sư Ngụy Hảo Cổ cũng sẽ chạy tới đây để xem.
Bất quá hành động này của bọn họ cũng có thể xác thực động phủ trước mắt này có tới chín phần là Tĩnh Hải Tông biệt phủ
- Sư huynh quả là minh kiến, chính là tin tức của Phù Sơn Tông, bên bọn họ đã dự định điều người tới đây.
Mục Hi Ngọc cười nhạt một tiếng, đưa phong thư trong tay cho Trữ Vân:
- Ta và ngươi tuy đã sớm báo tin tức cho tông môn nhưng khoảng cách nơi này quá xa nên dù sao cũng phải mười ba ngày sau mới tới nơi. Đợi đến lúc đó chắc nơi này đã bị Phù Sơn Tông dọn sạch. Không biết sư huynh có thượng sách gì không?.
- Thượng sách? Chỗ này của ta cũng không thượng sách gì có thể nói. Phù Sơn Tông chắc chắn sẽ động thủ với biệt phủ, hơn nữa cho dù bọn họ tới ít người thì cũng không phải bọn ta có thể ứng phó. Mà nếu Phù Sơn Tông động thì chắc Ngọc Hoàng Tông cũng sẽ động.
Lắc đầu, Trữ Vân xé bức thư trong tay thành mảnh nhỏ. Nghe giọng của hắn có vẻ buông xuôi nhưng trong con ngươi lại lóe lên.
- Biện pháp bây giờ chỉ có thể là đem tin tức về biệt phủ Tĩnh Hải Tông tiết lộ cho mấy lão gia hỏa kia. Nếu bọn họ trong vòng ba ngày có thể mở được ảo trận của biệt phủ thì chúng ta còn chút hy vọng!
Mục Hi Ngọc trong lòng vừa động, vẻ buồn rầu cũng lập tức biến mất:
- Sư huynh nói là linh trận trong biệt phủ này?
Nếu linh trận mất đi tác dụng thì chỉ có nguyên nhân là mất đi linh lực hay vận chuyển sai lệch. Với kiến thức pháp trận của bọn họ, mặc dù không thể bố trí và phá giải đại hình pháp trận nhưng nếu chỉ chữa trị đơn giản thì vẫn có thể, cần chống đỡ người của Phù Sơn Tông cũng có thể trên ba ngày.
Trữ Vân không trả lời, chỉ đẩy xe lăn đi về phía xa. Trong lòng Mục Hi Ngọc cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ, lắc đầu xem lại một phong thư khác rồi kinh ngạc.
- Không ngờ Nhạc Uyên Hồng đại danh đỉnh đỉnh lại rơi vào tình cảnh như vậy.
Mục Hi Ngọc khẽ thất thần ngẩng đầu lên, trong mắt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa. Nhân vật được tôn xưng đệ nhất nhân từ Kim Đan trở xuống tại Bắc hoang cuối cùng lại có kết quả thê thảm như thế khiến trong lòng nàng cũng thấy cảm khái, bất quá sau khi suy nghĩ lại thầm sinh ý mừng.
Mấy ngày trước, lúc lần đầu tiên nàng nhìn thấy đứa nhỏ này đã sinh lòng vui mừng. Thanh thế Thái Huyền tông bọn họ gần đây đang dần dần nổi lên, chỉ có nhân thủ là không đủ. Nếu có thể thu nhận được đệ tử có tư chất kiệt xuất như vậy thì tương lai sẽ là cột chống trời của tông môn.
Bất quá sau một thoáng, trong lòng nàng lại một trận sầu khổ. Vấn đề là mấy câu nói ác độc của sư huynh nàng lúc trước, chỉ sợ khúc mắc của hai người sau này sẽ khó giải khai.
Ngoài ra cũng không biết vì sao, kể từ khi nhìn thấy thiếu niên kia, trong lòng nàng luôn dao động không yên. Tình huống này giống như “điềm báo” mà trong sách đã nói. Nếu không phải là ở trong Tâm Động Kỳ, cảm giác trong lòng tu sĩ ít có ứng nghiệm thì bây giờ cơ hồ đã không nhịn được muốn rời đi.
Nhạc Vũ bình yên vô sự bước ra khỏi cổng Dược Viên, cấm chế của linh trận tựa hồ chỉ có tác dụng bên ngoài mà không có với bên trong. Lúc bước từ bên trong ra thì không có ngăn trở nhưng nếu bước vào thì chắc chắn sẽ đối mặt với cấm chế của ảo trận.
Ở phía sau hắn, Nhạc Băng Thiến cùng Nhiễm Lực cũng vô cùng lo lắng, lại có chút khó hiểu. Mười mấy bước bước ra này nhìn qua dễ dàng vô cùng nhưng nếu bước không tới thì đúng là có thể khiến cho người ta buồn chết.
Nhạc Vũ không hề để ý, bước thẳng tới chỗ quảng trường. Cảnh trí trong động phủ này cực tốt, cho dù là chỗ trống trải cũng có cây cối trang điểm, trông vào đều khiến tâm thần vui vẻ.
Bất quá Nhạc Vũ lúc này đi ra ngoài thì chỉ thấy trước mắt là một bãi ngổn ngang. Mười mấy mũi quang châm Đại Ngũ Hành Âm Dương Diệt Tuyệt đã quét qua một lượt, tuy nói thể tích của chúng chỉ bằng ngón tay nhưng sức gió tạo ra đến hơn hai mươi trượng. Phàm là những chỗ xẹt qua thì hoa cỏ đều ngã rạp, mấy chỗ lầu các cũng bị đâm thủng lỗ chỗ.
Ngay cả năng lực cấm chế của linh trận cũng không thể chống!
Nhìn cảnh tượng ngổn ngang trước mắt, trong lòng Nhạc Vũ ít nhiều đều có ý mừng. Uy lực của Diệt Tuyệt Quang Châm dĩ nhiên kinh người nhưng theo hắn nhớ thì khi Sơ Tam sử dụng loại thần thông này thì những nơi quang châm đi qua cũng không hề bị tổn thương.
Nếu như hắn hiểu không sai thì loại đại thần thông diệt sát này của thần thú thượng cổ vốn tập trung và xuyên thấu. Như hắn sử ra hôm nay nhìn như uy thế kinh người nhưng lực sát thương cùng xuyên thấu giảm đi ba phần, tốc độ cũng có chậm lại.
Còn loại thần thông Ngũ Sắc Thần Quang có thể khiến cho hết thảy bí pháp và pháp khí mất đi hiệu dụng, trong mắt Nhạc Vũ chính là phương pháp âm công tốt nhất.
Nhưng loại thần thông này mỗi lần sử dụng đều gây ra động tĩnh lớn như vậy, nếu địch nhân đã phòng bị trước thì cũng rất dự đoán được tác dụng.
Bất quá Nhạc Vũ cũng không quá để ý, kể từ sau khi hoàn thành ba trăm phù triện Ngũ Hành thì cầu hình Ngũ Hành Phù Trận trong đan điền hắn đã trở nên ôn thaùan. Tuy nói vẫn chưa có cách điều khiển khối chân khí trong đó nhưng cũng không có cách nào tản đi. Song khi hắn sử dụng Ngũ Sắc Thần Quang cùng Diệt Tuyệt Quang Châm thì lại có thể tuân theo tâm ý hắn.
Hiện giờ một là đại Hỗn Nguyên chân lực trong cơ thể hắn chưa đầy, cộng với lần đầu tiên sử dụng hai thần thông này mới có cảm giác khó khống chế.
Ngày sau chỉ cần luyện tập nhiều hơn mới có thể điều khiển theo tâm ý.
Đi thêm khoảng sáu trăm trượng thì cuối cùng cũng đã đến nơi mà Đại Ngũ Hành Diệt Tuyệt Quang Châm đụng phải. Trước mặt của Nhạc Vũ bây giờ là một tấm biển nhỏ đề mấy chữ Tàng Đan Quán. Quang châm đến đây thì dừng, để lại mấy chục lỗ sâu cả trượng bên ngoài vách tường đình viện.
Nhạc Vũ đoán chừng đây chính nơi vừa vang lên tiếng nổ, nguyên do chắc là quang châm va chạm với cấm chế của linh trận.
Nếu như Tàng Đan quán đã có thể chống đỡ được Diệt Tuyệt Quang Châm không bị hư hại, một mặt là thế công của quang châm đến đây đã suy yếu, mặc khác cũng nói rõ đây chỗ trọng yếu nhất của linh trận.