"Ngươi muốn chết, ta còn không muốn chết đâu!"
Tuy đưa mắt nhìn khắp cả biển Nam Thiên, cảnh giới Huyền Tiên thất thai cũng thuộc hàng ngũ cường giả, gần với đám Cửu Thiên Huyền Tiên số lượng rất ít kia.
Nhưng vào lúc này, Bắc Đấu Nghiễn cũng cảm thấy được, mình vẫn không cần đi chịu chết thì hơn.
Nếu không, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì khó lường chứ.
Tên Vân Tử Diệp giả kia cũng có được thực lực của Vân Tử Diệp chân chính.
Cảnh giới Huyền Tiên thất thai.
Với thực lực này mà còn bị Tần Ninh đánh lui.
Nhưng mà hắn tùy tiện đuổi theo cũng không an toàn .
Ai biết có phải là một cái bẫy hay không?
Tuy rằng Bắc Đấu Nghiễn rất muốn nhắc nhở, nhưng mà tốc độ của Tần Ninh cực nhanh, chớp mắt đã biến mất không thấy.
"Không cần đi vào sâu bên trong, chúng ta chỉ cần cẩn thận xem xét trong Sa thành này là được, hơn nữa phải cẩn thận đám hài cốt, nhìn thấy hài cốt, không cần quan tâm đến ai cả, cứ trực tiếp cho nổ tung”.
Vừa rồi Tần Ninh nói đây là cổ thuật, hơn nữa còn không phải là cổ thuật trong Tiên Giới.
Dị tộc! Trong di tích cổ Đông Vĩnh thành này lại có những tộc khác lui tới.
Lần này, hành trình đến Đông Vĩnh thành chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Việc này cũng phải thông báo đến quản lý gia tộc Bắc Đấu, để mọi người có chuẩn bị trong lòng.
Nghĩ đến đây, Bắc Đấu Nghiễn nhìn “phụ thân” bị khống chế trước mặt.
"Cha, xin lỗi”.
Bắc Đấu Nghiễn vừa nói xong liền tung ra một quyền.
Hài cốt của phụ thân ông ta lập tức nổ tung, ngay cả cổ trùng trong xương sống cũng hoàn toàn bùng nổ, đã chết.
Thấy một màn như vậy, bốn người còn lại đều lên tiếng trấn an.
Vốn nghĩ tìm được di cốt của phụ thân, Bắc Đấu Nghiễn đã cảm thấy đủ, nhưng ai biết trong di cốt này lại có cổ trùng kí sinh.
Bây giờ thì hay rồi, di cốt không tìm được, còn phải tự mình nổ tung di thể của phụ thân.
"Tiếp theo phải cực kỳ cẩn thận, đi”.
"Ừm”.
Năm người đều tiếp tục xuất phát.
Nhưng mà thi thoảng năm người đều nhìn về phía chỗ sâu trong Sa thành, bọn họ cũng rất muốn biết rốt cuộc Tần Ninh và Vân Tử Diệp giả kia giao chiến như thế nào rồi.
Mà đúng lúc này, trên đường trong Sa thành, một đội ngũ mấy người xuất hiện.
Bắc Đấu Nghiễn đưa mắt nhìn về phía mấy người, vẻ mặt ngẩn ra.
Người cầm đầu nhìn qua hơn bốn mươi hơn, mái tóc dài buộc lên, mặc một bào phục màu tím, đầu đội ngọc quan, mang đến cho người ta một loại khí thế đại nho danh gia.
"Thập Tuyệt Minh, Phạm Văn Ngang!"