"Quan tài đâu?"
"Ở đây ở đây".
Mấy người vội vàng mang quan tài đến.
Tần Ninh ôm lấy thi thể nhẹ bẫng của Lôi Sơn Minh, nhẹ nhàng để vào bên trong quan tài.
Mà lúc này, Tần Ninh đứng ở bên trong quan tài nhìn thi thể Lôi Sơn Minh, đột nhiên im lặng không nói gì.
"Gia!"
"Mau nhìn ta, mau nhìn ta, ha ha ha, ta đã tu thành rồi, Lôi Đình Cửu Nguyên Thể, Lôi Sơn Minh ta đã tu thành rồi, ha ha ha ha...", "Gia, ngươi nhìn xem thân thể này của ta có giỏi không, không thể kém hơn tên nhóc Thần Tinh Dịch kia được, gia, hay là người cũng nhận ta làm đồ đệ đi?"
"Gia, người yên tâm, mấy người chúng ta sẽ ở trong Vô Tương Thiên, nếu Lâm tộc dám có ý đồ xấu, bốn người chúng ta sẽ giết chết bọn họ".
"Gia...", Tần Ninh nhìn thi thể đang lẳng lặng nằm kia, chỉ cảm thấy mọi chuyện đều như hôm qua.
"Tên khốn".
Tần Ninh há miệng mắng: "Ngươi ngay thẳng như vậy làm cái gì?
Gia của ngươi đã trở về, ngươi thì sao?"
Tần Ninh nói rồi khóe miệng chảy ra máu tươi, cả người run run rẩy rẩy bước ra khỏi quan tài, đi đến trước quan tài, đóng nắp lại.
Hắn lau máu tươi ở khóe miệng, đứng ở phía trên quan tài nhìn về phía cửa lớn của Lâm tộc, nhìn về phía từng khuôn mặt quen thuộc ngày xưa, nhìn người thân đời thứ tám của hắn, chỉ cảm thấy ai nấy đều vô cùng độc ác.
Trong lòng của hắn chỉ có sát khí vô tận đang sắp dâng lên.
"Lâm tộc, không còn nữa".
Tần Ninh vừa dứt lời liền đi xuống quan tài, tiến về phía Lâm Phưởng!
Đi đến trước mặt Lâm Phưởng, Tần Ninh dùng một tay nhấc bổng vị lục gia tiếng tăm lừng lẫy của Lâm tộc lên.
Mà giờ phút này, bên phía Lâm tộc, bốn người cầm đầu cũng bước ra, nhìn về phía Tần Ninh, quát: “Lâm Thần, đừng u mê không tỉnh ngộ như thế!”
Nghe được lời này, ánh mắt Tần Ninh nhìn về phía người vừa mở miệng.
Dáng vẻ ước chừng hơn bốn mươi tuổi, bên ngoài mặc chiếc váy dài, làm tôn lên dáng người, tao nhã mà cao quý.
“Tứ cô…”, Tần Ninh nhìn về phía Lâm Du Du, một trong những người nắm quyền hiện tại của Lâm tộc.
“Nương ta chết rồi…”, Lâm Du Du nghe được lời này thì vẻ mặt sửng sốt, không biết nên nói gì.
“Cha ta… cũng là đệ đệ của ngươi, bị Vô Tương Phật Tử giam cầm…”
“Người mà ta yêu thương nhất…”, Tần Ninh nhìn về phía quan tài, chậm rãi nói: “Bị Lâm tộc giết chết”.
Giọng điệu của Tần Ninh chợt biến đổi: “Ngươi nói xem, ta nên làm như thế nào?”
Một lời vừa dứt, bàn tay Tần Ninh dứt khoát xuyên thủng bụng của Lâm Phưởng, trực tiếp lôi dạ dày của ông ta ra.