Tần Ninh nhìn như một thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi, Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên bên cạnh đều ở cảnh giới Linh Phách, khiến người ta phải bất ngờ.
Hơn nữa Thiên Động Tiên đi cùng lại thu liễm hơi thở, nhìn vô cùng bình thường. Nhưng người có hai tì nữ ở cảnh giới Linh Phách lại là một người bình thường hay sao?
“Đây là...”
“Tần Ninh!”
“Chào Tần công tử, nếu đã là bạn của Khương đại sư thì cũng là bạn của Thánh Chuy ta, mời đi theo ta vào!”
Mấy người đi vào dưới sự dẫn đường của Thánh Chuy.
“Mấy người đó là ai mà đi vào nghênh ngang vậy?”
“Ngươi nói nhỏ thôi, đó là thất hoàng tử Thánh Chuy đấy, bên cạnh hắn ta là Khương đại sư Khương Vinh của Thánh Đan các, còn thiếu niên kia thì... chưa gặp bao giờ...”
“Hay là công tử của thế gia nào đó?”
“Các ngươi không biết à?”, một giọng cười vang lên: “Tên nhóc đó hình như là Tần Ninh, không rõ đến từ đâu, nhưng hôm qua hắn đã chỉ ra trò ăn gian của Thiên Sa Mạc trong trận tỉ thí giữa Thiên Sa Mạc với Thẩm Văn Hiên, kiến thức phi phàm lắm”.
Đám người lúc này mới hiểu ra.
Hôm qua tiểu đan thần Thẩm Văn Hiên và thiên chi kiêu tử của Thánh Đan các Thiên Sa Mạc tỉ thí, là chủ đề cả thượng quốc Thánh Nguyệt bàn luận sôi nổi.
Không ngờ lại là vì thiếu niên này.
Nhưng hôm nay Tần Ninh lại đi cùng Khương đại sư khiến người ta không thể không nghi ngờ rằng hắn có thân phận đặc biệt.
Tần Ninh đương nhiên là không biết chuyện đó, mà có biết thì hắn cũng chẳng quan tâm.
Hoàng cung của thượng quốc Thánh Nguyệt nguy nga tráng lệ, cung điện nối liền nhau san sát, lầu các đình đài càng không phải nói, chỉ nguyên diện tích và độ cao cũng gấp bội đế quốc Bắc Minh.
Nhưng Tần Ninh hầu như chẳng bao giờ có cảm giác đặc biệt gì với mấy cái này. Hắn đi sau Khương Vinh và Thánh Chuy, tay vẫn mân mê pho tượng, tự nhiên như không.
Lúc này Thánh Chuy cũng phát hiện, mặc dù Khương Vinh chẳng nói gì với hắn ta, nhưng hai mắt lại luôn dừng ở trên người Tần Ninh.
Ánh mắt hắn ta khẽ động, quay sang cười hỏi Tần Ninh: “Không biết Tần công tử đến từ đâu? Lần này đến thượng quốc Thánh Nguyệt chúng ta có việc gì? Nếu là chuyện ta có thể giúp được, ta chắc chắn sẽ tận sức giúp đỡ”.
“Ta? Ta đến từ đế quốc Bắc Minh”.
Đế quốc Bắc Minh.
Thánh Chuy sửng sốt trong lòng.
Đế quốc Bắc Minh hàng chục ngàn năm về trước là đại cương quốc uy danh hiển hách, mà còn là cương quốc duy nhất có thể sánh vai cùng bốn đại tông môn.
Nhưng hiện giờ đã suy sụp vô cùng.
Tần Ninh lại đến từ đế quốc Bắc Minh.
Nhưng đại sư Khương Vinh lại cực kỳ tôn trọng người này.
“Lần này đến thượng quốc Thánh Nguyệt đúng là có chút việc, muốn mượn Thiên Nguyên linh cảnh của các ngươi dùng một chút”.
“Thiên Nguyên linh cảnh?”
Thánh Chuy ngỡ ngàng.