Cho dù nói ra hai người kia căn bản cũng không biết.
Hơn nữa, mấy đồ đệ này, Trần Nhất Mặc cũng không thu nhận lúc hắn đang ở Trung Tam Thiên.
Hai bên căn bản là chưa từng gặp nhau.
Suy tư một lát, Duẫn Khả Vi khẽ cắn môi nói: “Ta có một biện pháp!”
“Ồ?”
Tần Ninh tò mò nói.
“Năm đó, trước khi sư tôn rời đi, người có để lại cho ba sư huynh muội chúng ta mỗi người một cái hộp gỗ, nói là nếu như gặp được người có thể mở được chiếc hộp gỗ này ra, ba sư huynh muội chúng ta phải đối đãi với người kia giống như đối đãi với sư tôn”.
“Nếu như ngươi thực sự là sư gia thì hộp gỗ kia chắc chắn là sư tôn để lại cho ngươi”.
Lúc này, hai mắt Cơ Thi Dao cũng sáng ngời.
Đúng là có chuyện như vậy!
“Ngươi có dám thử một chút không?”, Duẫn Khả Vi lập tức nói: “Nếu như ngươi muốn thử thì ta sẽ cho ngươi thử xem, mở ra được thì chúng ta chấp nhận, cho dù không thể tiếp thu, nhưng chúng ta cũng sẽ dựa theo lời sư tôn nói, đối đãi với ngươi như đối đãi với sư tôn”.
“Còn nếu như ngươi không mở ra được…vậy thì chứng minh ngươi đang nói dối, phải theo chúng ta đến Cửu Nguyên đan tông gặp đại sư huynh!”
Nghe được những lời này, Tần Ninh mỉm cười, vẫy vẫy tay.
Lập tức có người chuyển bàn ghế đến, Tần Ninh thản nhiên ngồi xuống.
Bên ngoài thành Thương Ngọc, những nguyên thú kia còn đang chém giết võ giả nhà họ Lý, nhà họ Lăng và Thanh Sơn tông.
Chạy!
Không một ai có thể chạy thoát!
Ba người ngồi nhìn nhau.
Duẫn Khả Vi mở miệng nói: “Ngô Tông Hạo, che chắn bốn phía”.
“Vâng!”
Ngô Tông Hạo không nói hai lời, nắm chặt bàn tay.
Chỉ thấy phạm vi mười mét xung quanh ba người giống như được bao phủ tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc, ngăn cách mọi ánh mắt, ngăn cản mọi sự tra xét.
Mọi người đều vô cùng tò mò.
Ba người đồng thời ngồi xuống.
“Tiểu sư muội, lấy hộp gỗ của muội ra đi”.
Cơ Thi Dao gật gật đầu.
Cơ Thi Dao lấy hộp gỗ ra, thật cẩn thận đặt trước mặt Tần Ninh.
Hộp gỗ kia nhìn qua thì có kích thước khoảng một bàn tay, bề ngoài trông cực kỳ đơn giản mộc mạc.