Tần Ninh giẫm lên mặt đất khô cằn, đi đầu dẫn đường.
Không lâu sâu, bảy bóng người đi tới một đầm lầy.
Nhìn về phía trước, xung quanh toàn là cỏ trôi nổi trên mặt nước, thậm chí còn mọc vài cây cổ thụ.
Mùi thối thoang thoảng trong không khí.
Nhìn thôi đã thấy bên cạnh bãi cỏ dính không ít nước tiểu và phân có máu của nguyên thú, được nước chảy qua, nó chuyển sang màu đỏ nhạt.
Hình ảnh này càng làm sáu người buồn nôn hơn.
"Đằng trước hết đường rồi!", Tả Hạo nhịn cơn buồn nôn xuống, hỏi: "Hay chúng ta về?"
"Hết đường thì lội qua".
Lội qua?
Mặt mày sáu người tái mét.
Nước ở đây kinh tởm chết đi được.
Nhưng Tần Ninh đã ra lệnh, họ còn cách nào nữa đâu?
Đành lội qua thôi!
Tả Hạo và Liễu Nghênh xắn y sam lên, nhảy xuống nước.
Tiếng ùm ùm vang lên, nước dâng tới cổ hai người, suýt thì không thấy họ đâu.
Ngay sau đó, hai người đồng loạt nổi lên mặt nước rồi nói trong hoảng sợ: "Nước ở đây sâu quá, sức cản cũng rất lớn, với cảnh giới Tiểu Đế Tôn chúng ta thì không đi được bao xa đâu".
Thấy vậy, Tần Ninh ngạc nhiên hỏi: "Ai bảo các ngươi xuống nước đâu?"
"Hả?"
"Lên đây mau lên!"
Tần Ninh nói với vẻ tỉnh rụi: "Ta có nói chúng ta tự lội qua đâu".
Mặt hai người đỏ gay.
Bọn họ bò lên bờ dưới sự giúp đỡ của bốn người còn lại.
Đúng lúc này, dòng nước phía trước chợt gợn sóng lăn tăn, có động tĩnh.
"Lên đây nhanh".
Nét mặt Tần Ninh thay đổi.
Ngay sau đó, Tần Ninh thở dài một hơi, nắm chặt tay.
Nắm đấm của Đại Thần Tôn!
Ý cảnh tầng bốn!
Cú đấm bùng nổ, đánh ra với tốc độ rất nhanh.
Ầm...
Phút chốc, toàn bộ đầm lầy nổ tung, đống phân cũng nổ, tình cờ xối hết một đống vào người Tả Hạo và Liễu Nghênh, chôn luôn bọn họ.
Bốn người còn lại cũng bị hắt phân đầy người.
Tần Ninh đã chuẩn bị từ trước, khí Chí Tôn đang ngăn trước người.
Trong đầm lầy, một con nguyên thú to tướng chậm rãi dừng lại.