"Nhị Cẩu Tử..."
Tần Ninh lại nói tiếp: "Năm đó ta là Ngự Thiên Thánh Tôn, chuyên môn nghiên cứu đạo ngự thú rất kỹ càng, còn phát minh ra Thánh Ngự Thiên Quyết, nhìn trúng tiềm lực của ngươi mới thu phục ngươi trở thành thánh thú đồng bạn của ta".
"Khi đó ta đã phát hiện ra một điều!"
"Cái gì?"
Phệ Thiên Giảo nghi ngờ nói.
Tần Ninh đột nhiên nói chuyện này làm gì?
Chẳng lẽ là tin mình?
"Bởi vì ta khống chế Thánh Ngự Thiên Quyết rất nhuần nhuyễn, hơn nữa không chỉ một đời kia, mà nhiều năm qua ta rất hiểu rõ về linh thú, huyền thú, thánh thú, cho nên... có đôi khi... ta có thể nghe thấy... tiếng lòng của ngươi!"
Hắn vừa dứt lời, hai cái tai của Phệ Thiên Giảo dựng thẳng lên, đôi mắt chó mở trừng trừng nhìn về phía Tần Ninh.
"Đánh ta? Úp lên đầu ta? Cào ta? Lá gan của ngươi không nhỏ đâu!"
Phệ Thiên Giảo ngây ra như phỗng nhìn về phía Tần Ninh, chậm rãi nói: "Gia... Ta nói ta uống say, ngươi sẽ tin sao?"
"Ngươi cứ nói đi?"
"Vậy ngươi nhẹ tay một chút".
"Được!"
"Áu... áu áu... áu áu... áu..."
Sáng sớm, bên ngoài sơn cốc liên tục vang lên tiếng chó kêu thảm thiết, tiếng kêu rên, khiến người ta chỉ cần nghe thôi cũng có thể tưởng tượng ra cảnh tượng cực kỳ bi thảm rồi.
...
Sau khi giãy giụa không có kết quả, Phệ Thiên Giảo hoàn toàn từ bỏ chống cự.
Mặt trời lên cao, Tần Ninh và Phệ Thiên Giảo nằm trên ghế dựa ngoài sơn cốc.
Bốn người Tiên Hàm, Giang Ngạo Tuyết, Giang Y Y, Giang Tiểu Tiểu lần lượt đi ra.
Chỉ là nhìn thấy một người một chó trên ghế dựa, bốn người đều trợn mắt há hốc mồm.
"Ca, ngươi sao vậy?"
Tiên Hàm sợ hãi nói.
Mặc dù Tần Ninh đã thay bộ quần áo khác, thế nhưng cục u trên trán vẫn chưa thể biến mất ngay được.
"Không có việc gì..."
"Con chó kia!"
Tiên Hàm nhìn về phía Phệ Thiên Giảo, càng thêm choáng váng, không nhịn được nói: "Ngươi cũng làm sao vậy? Đêm qua có người ra tay với chúng ta ư?"