La Tranh nhìn Tần Ninh, khẽ nói: “Con trai La Chấn của ta năm đó bị giết ở thánh vực Đại Võ, không phải do ngươi làm, là có người cố ý vu oan, hiển nhiên là do Ma tộc làm”.
“Nếu Tu La điện ta hợp tác với Ma tộc thì sao con trai ta lại bị giết chứ?”
Tần Ninh còn chưa nói gì, La Tranh đã tranh nói trước.
“Nói cũng hợp lý lắm”.
Tần Ninh đứng trên người Cửu Anh, chắp tay nhìn La Tranh, chậm rãi nói: “Ngươi nói như vậy làm ta nhớ ra, có thể La Chấn cũng chưa chết đâu...”
Lời này vừa ra, ánh mắt La Tranh lấp lóe.
Cái tên khốn kiếp này.
Tần Ninh nhìn La Tranh, ánh mắt thanh tịnh, chậm rãi nói: “Ta chỉ hỏi một câu hôi, Mị Ma đang ở đâu?”
La Tranh quát lên: “Ta không hề biết Mị Ma ở đâu, càng không hợp tác với Ma tộc”.
“Trả lời sai”.
Tần Ninh lúc này nhìn thoáng qua Diệp Nam Hiên.
Diệp Nam Hiên hiểu ý, giơ tay chém xuống, một tiếng phập vang lên.
Máu tươi tung tóe, La Vân Miểu kêu lên thảm thiết.
“Cha...”
Thấy một bên tay của La Vân Miểu bị chém đứt, La Tranh đỏ bừng mắt, phẫn nộ quát: “Tần Ninh, ngươi khinh người quá đáng!”
Tần Ninh liếc ông ta một cái, chậm rãi nói: “Ta khinh ngươi đấy, ngươi làm gì được ta nào?”
“Ngươi...”
Tần Ninh lại nhìn sang Diệp Nam Hiên, chậm rãi nói: “Có vẻ điện chủ Tu La điện mất đi hai đứa con trai sẽ cũng không đau đớn lắm đâu”.
“Ta suy nghĩ một hồi, Mị Ma cấu kết với Tu La điện, vậy người gả cho thiếu chủ Tu La điện chắc chắn cũng có địa vị không thấp trong Tu La điện...”
“Nếu giết hai người này, không biết Mị Ma có chịu được không nhỉ”.
Tần Ninh nhìn Diệp Nam Hiên, cười: “Đồ nhi, thử xem nào”.
“Vâng!”
Diệp Nam Hiên gật đầu, vung đao chém ra.
Tay nâng, đao rơi.
Keng...
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng leng keng vang lên.
Mặt đất như bị xé nứt, một bóng người đột nhiên xuất hiện, vỗ tay vung chưởng vào đao mà Diệp Nam Hiên chém tới...