Duẫn Khả Vi không nhịn được nói.
Dịch Hàn Ngọc tuỳ ý khoát tay, Từ Trọng Phi rời khỏi sơn cốc.
Hai huynh đệ một trước một sau tiến vào bên trong sơn cốc.
“Tiểu sư muội đâu?”
“Ở thành Thương Ngọc!”
“Thành Thương Ngọc…”
Thành Thương Ngọc nằm ở phía đông của Bắc đại lục.
“Tại sao lại đến nơi đó?”
“Đây cũng chính là nguyên nhân mà lần này ta đến đây”.
Duẫn Khả Vi nhìn về phía Dịch Hàn Ngọc, nghiêm túc nói: “Đại sư huynh, huynh còn nhớ rõ hộp gỗ mà sư tôn cho chúng ta không?”
Lời này vừa nói ra, Dịch Hàn Ngọc nhìn về phía Duẫn Khả Vi.
“Thì ra là thứ đó được gọi là Thiên Linh Phương, Địa Linh Phương và Nhân Linh Phương”.
“Tại sao đệ lại biết được?”, Dịch Hàn Ngọc kinh ngạc nói.
Duẫn Khả Vi nhìn về phía Dịch Hàn Ngọc, vẻ mặt còn kinh ngạc hơn nói: “Huynh đã sớm biết?”
Dịch Hàn Ngọc gật gật đầu, lập tức nói: “Năm đó, lúc sư tôn giao cho ta đã nói cho ta biết, Thiên Đại Nhân ba Phương Linh, có thể trợ giúp chúng ta rèn luyện tâm cảnh, nếu như có thể mở ra, tương lai có thể thăng chức thành cực đan sư cường đại giống như sư tôn!”
Duẫn Khả Vi kinh ngạc.
Giống y như đúc lời Tần Ninh nói.
“Vậy sư huynh, mấy năm nay, huynh có mở ra được không?”
Vừa hỏi xong.
Sắc mặt Dịch Hàn Ngọc cổ quái, lập tức nói: “Không được…”
“Ta biết ngay mà”, Duẫn Khả Vi liền nói.
Biểu cảm của Dịch Hàn Ngọc lại càng thêm cổ quái.
Cái tên này…câu nói kia thật sự là làm cho người ta muốn đánh người!
“Sư huynh, nếu như ta nói với huynh, ta gặp được một người có thể mở ra được thì huynh nghĩ sao?”
Nghe được những lời này, Dịch Hàn Ngọc kinh ngạc, lập tức nói: “Ai?”
Duẫn Khả Vi mỉm cười nói: “Huynh đoán xem!”
Lúc này, Dịch Hàn Ngọc nghiêm nghị nói: “Việc này sao có thể đùa giỡn được?”
“Huynh gấp gáp cái gì, nghe ta từ từ kể rõ”.