Duẫn Khả Vi là bát phẩm, gần đến cửu phẩm.
Đan sư Chí Tôn thất phẩm, võ giả cảnh giới Tiểu Đế Tôn vẫy tay một cái là đã có một đống người đi lên nịnh bợ rồi.
Về phần bát phẩm, vậy càng không cần nói, cường giả cảnh giới Đại Đế Tôn cũng phải đến nịnh nọt.
Nhưng Tần Ninh thì hay rồi.
Quả thực là chẳng thèm ngó tới hai người bọn họ.
Đáng giận.
Đúng là đáng giận!
Lần này phải để Tần Ninh bị mất mặt mới được.
Lúc này.
Trước cửa thành.
Tần Ninh nhìn về phía đội ngũ ba phe, một hai ngàn người, hơn mười vị Tiểu Đế Tôn, mấy trăm vị Đại Thần Tôn.
Xem ra quả nhiên nhà họ Lý và Thanh Sơn tông định trực tiếp diệt nhà họ Linh trong thành Thương Ngọc, sau đó thay vào đó, làm cả thành trì phải kinh sợ.
Như thế là biện pháp đơn giản nhất, hữu hiệu nhất.
Nhưng đối với Tần Ninh mà nói, đó cũng là điều tốt nhất.
"Một đám cá tôm thối nát!"
Tần Ninh trực tiếp mở miệng nói: "Chỉ bằng các ngươi cũng xứng nhúng chàm thành Thương Ngọc ư? Hôm nay nếu đã tới đây, vậy thì đừng hòng đi!"
Tiếng mắng này quả thực là vô cùng ngông cuồng.
"Ngông cuồng!"
Trương Hủ Khánh hừ lạnh một tiếng.
Lúc này Lăng Vân Nhiên cũng quát: "Những ai thần phục nhà họ Lăng ta, bây giờ là lúc thể hiện lòng trung thành của các ngươi!"
Lăng Vân Nhiên vừa nói xong.
Sắc mặt mấy vị cường giả Tiểu Đế Tôn đứng trên tường thành đều biến đổi.
Thế nhưng ngay sau đó liền có ba người đi ra, đến trước mặt Lăng Vân Nhiên, theo sau ba người này còn có hơn mười vị võ giả hộ vệ.
Bọn họ cũng không phải họ Lăng, mà là hộ vệ của nhà họ Lăng, bây giờ nhìn thấy Lăng Vân Nhiên quay trở lại liền trở về trong trận doanh của Lăng Vân Nhiên lần nữa.
"Từ Hổ, ngươi..."
Ánh mắt một thống lĩnh hộ vệ Tiểu Đế Tôn nhất phẩm còn ở lại trước cửa thành biến đổi.
"Liễu Chung!"
Từ Hổ kia quát: "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, nhà họ Linh này mới làm chủ bao lâu? Căn cơ mỏng, bây giờ lại là cóc muốn ăn thịt thiên nga, chiếm cứ thành Thương Ngọc, đó là muốn chết".
Từ Hổ, Liễu Chung đều là cường giả Tiểu Đế Tôn ngày đó quy hàng nhà họ Linh.
Lần này, hiển nhiên Từ Hổ đã trở mặt.