Giờ phút này, trong phòng của Tần Ninh.
Màn đêm dần buông xuống, đột nhiên, trong phòng hắn, từng ánh hào quang từ trên trời giáng xuống, dừng ở xung quanh phòng.
Bốn phía, từng tia sáng ngưng tụ, đám người Tần Ninh cũng có chút sửng sốt.
Hàng trăm vạn tia sáng kia giống như ngưng tụ thành ngàn vạn cỗ khí tức, mà mỗi một cỗ khí tức đều hoá thành một ý cảnh, bao trùm trên phòng ốc.
Hiện tượng kỳ lạ này rất lâu còn chưa hết.
Dần dần, khi hàng trăm vạn tia sáng tản ra hết, cửa phòng cũng mở ra, Thời Thanh Trúc nhẹ nhàng bước đến.
Thiếu nữ ở độ tuổi mười sáu, mười bảy toát lên hơi thở thanh xuân, phối hợp với khuôn mặt động lòng người kia, giờ phút này làm cho người ta cảm thấy có chút rung động.
“Các ngươi đều ở đây cả làm gì?”
Thời Thanh Trúc mở to đôi mắt trong veo, nhìn mấy người bọn họ, khó hiểu nói.
“Nàng đã ngưng tụ pháp thân?”
Tần Ninh đi thẳng vào vấn đề.
“Đúng vậy!”
Nói xong, Thời Thanh Trúc nắm chặt bàn tay, hào quang hư ảnh ngưng tụ, giống như gắn liền với trang phục của Thời Thanh Trúc, sáng chói động lòng người.
“Pháp thân Vạn Linh!”
Thời Thanh Trúc cười hì hì nói: “Pháp thân mà phu quân cho ta vô cùng phù hợp, hơn nữa, trong cơ thể của ta cũng tràn ra một luồng sức mạnh kỳ lạ, xúc tiến sự ngưng tụ của pháp thân”.
Thời Thanh Trúc nói xong thì lại nắm chặt bàn tay.
Ánh sáng của hư ảnh kia tập trung lại, nháy mắt ngưng tụ thành thực thể, tồn tại chân thật.
“Pháp thân ngưng thể!”
Hai mắt Tần Ninh hơi hơi co lại.
“Theo ta vào trong”.
Nói xong, hắn nắm chặt đôi tay nhỏ bé của Thời Thanh Trúc, hai người lập tức bước vào trong phòng.
Đi đến bên giường, Tần Ninh nhìn về phía Thời Thanh Trúc, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên cổ tay trắng nõn của nàng, từng luồng lực hồn phách dần dần hoá thành sợi tơ, dũng mãnh tiến vào cơ thể Thời Thanh Trúc.
Thời Thanh Trúc không biết Tần Ninh đang làm gì, chỉ ngồi bên giường, mở to mắt, chớp chớp nhìn Tần Ninh, vẻ mặt đầy sự tò mò.
Mà giờ phút này, bên ngoài phòng.