“Hiến Chi...”
Tần Ninh khẽ gọi một tiếng, trên trán lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
“Hiến Chi?”
Lại gọi thêm một câu nữa, không có phản hồi.
Tần Ninh đứng dậy, ngón tay chỉ kiếm, trực tiếp chém xuống.
Một tiếng phập vang lên.
Phần ngực của Ôn Hiến Chi xuất hiện một vết máu, thậm trí lộ ra cả trái tim.
Lúc này, dưới sự kích thích sinh tử mãnh liệt, Ôn Hiến Chi há mồm thở dốc, cả người giống như sống lại.
Kích thích mãnh liệt làm Ôn Hiến Chi quên đi hô hấp, trái tim quên đập.
Bi thương quá độ dẫn đến chết tâm cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Nếu không chém kiếm này ra, Ôn Hiến Chi có lẽ sẽ chết.
Tần Ninh lúc này chạm tay vào vai Ôn Hiến Chi, nhìn Ôn Hiến Chi, bình tĩnh nói: “Không sao đâu, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua...”
“Sư phụ!”
Ôn Hiến Chi nhìn Tần Ninh, soạt một cái, nước mắt như mưa.
Từ trước đến giờ, Tần Ninh luôn coi các đồ đệ như con, mặc dù vẻ ngoài tương tự nhau, nhưng Tần Ninh đã sống nhiều hơn nhóm đồ đệ này rất nhiều vạn năm.
Nhóm đồ đệ cũng đều coi Tần Ninh là cha ruột.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy Tần Ninh, Ôn Hiến Chi không kiềm được nước mắt, khóc òa lên, ướt hết đầu vai Tần Ninh.
Lúc này, Tần Ninh vỗ lưng Ôn Hiến Chi, ngưng tụ Đại Tác Mệnh Thuật, thiêu đốt ngàn năm tuổi thọ, xương vỡ trong cơ thể Ôn Hiến Chi đã dần khép lại.
“Không sao... không sao đâu...”, Tần Ninh lẩm bẩm: “Là sư phụ sai, làm cho ngươi phải gánh chịu...”
Toàn thân Ôn Hiến Chi vỡ vụn xương cốt, cộng thêm việc mất đi Thanh Hiên khiến cho hắn ta mệt mỏi vô cùng.
Dần dần, âm thanh của Ôn Hiến Chi ngừng lại, giống như đang ngủ say trên vai Tần Ninh.
Tần Ninh đứng dậy, Thạch Cảm Đương và Dương Thanh Vân vội vàng tiến lên ôm Ôn Hiến Chi rồi đặt hắn xuống.
Sau đó, Tần Ninh nói: “Chăm sóc Hiến Chi cho tốt...”