“Hạo Thiên sư huynh!”
“Y Linh Chỉ sư tỷ!”
Giờ phút này, bốn người Giản Bác, Tấn Triết, Địch Nguyên và Nhan Như Họa đều tái mét mặt mày.
Hai hạt châu kia rơi từ trên cao xuống rồi nổ tung ra, hai bóng người bị Tấn Triết và Nhan Như Họa vững vàng đón lấy.
Sau đó, bọn họ quay lại bên cạnh Tần Ninh.
Nhưng khi nhìn rõ dung mạo của người trong lòng mình thì sắc mặt họ lập tức trở nên khó coi.
Hai người trong lòng bọn họ đang nhắm chặt hai mắt, mà thân xác thì y như là cây khô bị mục nát, tổn thương không dứt.
Làn da quanh thân gần như bị nứt vỡ ra, mạch máu thì giống như vết rách trên đại địa cằn cỗi khô cạn, bò lổm ngổm khắp nơi.
“Hạo Thiên sư huynh...”
“Y Linh Chỉ sư tỷ...”
Giờ phút này, cả bốn người Giản Bác, Tấn Triết, Nhan Như Họa và Địch Nguyên đều trắng bệch mặt, không còn chút máu nào.
“Tại sao lại biến thành thế này chứ...”
Lúc này, Tần Ninh nửa quỳ trên mặt đất, hai tay mò vào giữa mũi của cả hai, bàn tay khẽ điểm ra, một dòng khí thâm nhập vào cơ thể bọn họ.
Dần dần, sắc mặt Tần Ninh không thay đổi, nhưng khí tức trong cơ thể lần lượt truyền ra.
Mà Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi thấy vậy thì hơi hoảng hốt.
Bọn họ thấy được tóc mái tóc đen của Tần Ninh dần biến thành màu bạc, mà sau đó thì biến thành màu trắng.
Tóc chuyển trắng!
Lúc này, cả hai đều lo lắng không thôi.
Bọn họ đi theo Tần Ninh đã lâu, nhìn thấy cảnh tượng này không ít lần.
Tần Ninh dường như đang thi triển một bí thuật nào đó hao tổn tuổi thọ của chính mình.
Bọn họ lại nhìn Hạo Thiên và Y Linh Chỉ đang già cỗi như ông bà già, biểu cảm có hơi do dự.
Ngăn cản Tần Ninh lại?
Không thể nào!
Tần Ninh đã làm ra quyết định thì bọn họ cũng không thể nào ngăn cản được.
Chỉ có thể tôn trọng quyết định của hắn.
“Tông chủ, người mau cứu bọn họ...”, Giản Bác nhìn Tần Ninh, lo lắng nói.
“Tông chủ nhất định sẽ có cách, đúng không ạ?”, Tấn Triết cũng hoảng hốt không thôi.