"Nếu như mọi người không coi trọng, vậy sớm muộn gì toàn bộ tiên giới sẽ hoàn toàn tan thành mây khói như Thần Môn năm đó".
Long Văn Tường nhìn về phía Tần Ninh, nói: "Ngươi nhất định phải truyền ra tin tức, làm ơn".
"Yên tâm!"
Tần Ninh thản nhiên nói: "Ta không chỉ sẽ truyền tin tức ra, mà sẽ còn lần lượt bắt từng người một".
Cho đến bây giờ, Tần Ninh đã sớm hiểu được.
Ma tộc ngoài thế giới đến.
Giết hắn, muốn cướp đoạt thân xác của hắn đều chỉ là tiện tay, mục đích thực sự là để tìm kiếm một thứ gì đó mà bọn họ muốn.
Mà đồ vật này, bây giờ xem ra rất có thể là phong thần châu mà phụ thân để lại cho mình.
Châu này... rất quỷ dị.
Chỉ là những người đến từ ngoài thế giới căn bản không biết thứ bọn họ muốn tìm đang ở trên người mình.
Cho nên, đại lục Vạn Thiên, thế giới Cửu Thiên, hay cho dù là Thương Mang Vân Giới, bọn họ đều sẽ ẩn núp, điều tra tỉ mỉ.
Bây giờ còn chưa từ bỏ.
Vậy chỉ có thể nói bọn họ còn chưa tìm được.
Rốt cuộc là cái gì mà lại có thể làm cho những người này cố chấp như thế?
Thật sự là phong thần châu sao?
Vậy rốt cuộc phong thần châu có liên quan đến điều ảo diệu gì, năm đó phụ thân lại lấy được như thế nào?
Vì sao không tự mình mang theo, mà lại giao cho con trai mình?
Tần Ninh trái lo phải nghĩ, không thể lý giải được.
Tâm trạng của hắn rất bực bội.
Thần Môn bị hủy diệt.
Cố Vân Kiếm bỏ mình! Điều này không có khả năng! Cố Vân Kiếm làm sao lại chết được?
Vậy Kiếm Lai là ai?
Không phải Cố Vân Kiếm?
Giờ phút này chút khí bản nguyên Tiên Thiên của thánh tử Long Văn Tường đã hao tổn gần hết, ánh mắt dần dần tan rã, nói: "Ngọc Đỉnh Ấn này là pháp khí Kim Tiên, lúc trước thánh chủ đã ban thưởng cho ta".
"Ta sẽ tặng ấn tỉ này cho ngươi, chỉ hi vọng ngươi có thể cố gắng hết sức lan truyền lời ta nói".
Đến đây, khí tức của thánh tử hoàn toàn tán loạn, thi thể chậm rãi nằm xuống.
Hắn ta chỉ muốn truyền tin tức ra.
Tần Ninh nhìn thánh tử bên trong quan tài.