Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần (truyện full Tác giả: Hoang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 966

“Ý ngươi là cây đàn này có vấn đề?” Biết cây đàn này là do Thái tử hiến cho Hoàng thượng rồi, Phượng Khương Trần liền hiểu ngay chuyện không đơn giản. Sợ là Hoàng hậu muốn mượn cây đàn này làm gì đó, mà nàng rất không may mắn, bị Hoàng hậu nhìn trúng, trở thành một quân cờ…

Chắc chắn bản thân cây đàn này không có vấn đề, nếu không Thái tử cũng sẽ không hiến nó cho Hoàng thượng, nhưng nhất định khi tới tay Phượng Khương Trần, rồi khi nhìn thấy cây đàn này, Lam Cửu Khánh liền ngửi được mùi của âm mưu.

“Phượng Khương Trần, cây đàn này có vấn đề hay không ta không biết, nhưng ta có thể khẳng định, chắc chắn Hoàng hậu tặng cây đàn này cho ngươi là có thâm ý, nếu có chuyện gì không tốt ngươi sẽ bị người đổ tội!” Nếu xảy ra chuyện thật, Thái tử không hay ho, rồi mẹ kiếp, Phượng Khương Trần cũng không tốt y hệt.

Phượng Khương Trần gật đầu đồng ý: “Ta hiểu rồi, chắc chắn Hoàng hậu sẽ không tặng đàn Thái tử từng hiến đi cho ta vô duyên vô cớ. Không phải bà ta muốn đổ trách nhiệm khiến ta tỷ thí thua lên đầu Thái tử chứ?” Vừa nói xong, nàng lại tự lắc đầu: “Hẳn là chuyện không đơn giản như vậy.”

“Hoàng hậu vội vã tặng đàn vào trong tay ngươi, làm sao chỉ có thể là vì trốn tránh trách nhiệm?” Lam Cửu Khánh cẩn thận kiểm tra thân đàn, hắn nhìn qua nhìn lại Băng Huyền cầm hơn mười mấy lần cũng không phát hiện ra được đàn có vấn đề gì.

“Đàn không có vấn đề, nhưng trên phương diện này mà càng không có vấn đề thì nguy hiểm ẩn giấu bên trong lại càng lớn. Phượng Khương Trần, đây là Hoàng hậu muốn nhắm vào Thái tử. Bà ta nhịn Thái tử bao nhiêu năm nay rồi, chỉ sợ là không muốn nhịn nữa. Bà ta muốn đưa Đông Lăng Tử Lãng lên cái ngai Thái tử, bà ta mà ra tay, chắc chắn Thái tử sẽ không còn cơ hội xoay người nữa! Cây đàn này… Nếu ngươi tin tưởng lời ta, hãy giao nó cho ta, ta sẽ tìm người đến kiểm tra. Ngươi yên tâm, bất luận kết quả có thế nào, đêm mai ta cũng sẽ trở về với một cây đàn nguyên vẹn!” Chuyện này không đơn giản là chuyện của riêng Phượng Khương Trần. Hoàng hậu sẽ ra tay với Thái tử, Phượng Khương Trần không hay ho bị liên lụy. Bất kể như thế nào, hắn cũng sẽ không để kế hoạch của Hoàng hậu thành công!

“Đi đi.” Nếu ngay cả Lam Cửu Khánh mà nàng cũng không thể tin tưởng, vậy nàng còn tin tưởng ai được nữa? Mạng của nàng cũng là do Lam Cửu Khánh cứu về đấy.

Thời gian cấp bách, Lam Cửu Khánh cầm đàn rời đi, trước khi đi cứ luôn mãi nhắc nhở Phượng Khương Trần phải cẩn thận chút, kiểm tra hết qua một lần những thứ Hoàng hậu ban cho.

“Yên tâm, ta sẽ chú ý mà!” Trên thực tế, không cần Lam Cửu Khánh nhắc nhở, Phượng Khương Trần cũng sẽ làm như vậy.

Lam Cửu Khánh đi ra bên ngoài cửa, lại quay đầu liếc mắt thêm một cái với Phượng Khương Trần. Thấy bóng dáng đơn bạc của Phượng Khương Trần, Lam Cửu Khánh quyết định sẽ quay về tìm Tô Vân Thanh, trả lại cái ám khí kia cho Phượng Khương Trần.

Cơ quan, công tượng binh khí đều ở trong tay Tô Vân Thanh, Lam Cửu Khánh mang đàn đi vào bí thất Tô phủ, giao lại Băng Huyền cầm cho Tô Văn Thanh, bảo hắn tìm một thợ giỏi kiểm tra cẩn thận. Nếu không tìm thấy vấn đề, vậy xem thử có thể phỏng chế được một cây đàn giống cây đàn này như đúc trong vòng một ngày không.

Hắn lo khi Phượng Khương Trần tỷ thí bằng cây đàn này.

“Ta sẽ cố gắng bảo thủ hạ tìm ra nguyên nhân. về phần phỏng chế chỉ sợ không được, dây đàn của Băng Huyền cầm chỉ dùng tơ Băng Tằm chế thành, tổng cộng Thái tử chỉ tìm ra một phần, đủ làm cho cây đàn này. Trong thiên hạ sẽ không bao giờ có một cây Băng Huyền cầm thứ hai!” Hiện tại Băng Huyền cầm là độc nhất vô nhị, người biết nhìn hàng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được.

“Vậy cứ thế đi.” Lam Cửu Khánh không hề miễn cưỡng. Bây giờ hắn chỉ hy vọng thủ hạ của Tô Vân Thanh là người được việc, có thể tìm ra được vấn đề bên trong cây đàn này.

“Ta trước mang đàn đi đã.” Tô Vân Thanh ôm đàn đi ngay ra ngoài, Lam Cửu Khánh lại đột nhiên mở miệng nhắc nhở: “Vân Thanh, nhớ trả lại thứ ám khí kia cho Phượng Khương Trần!”

“Ngươi phải trả lại cho nàng?” Cước bộ Tô Vân Thanh hơi ngừng một chút, xoay người hỏi.

“Ừ, đêm qua suýt nữa thì nàng chết ở trên đường.” Có thứ ám khi kia trong tay, hẳn Phượng Khương Trần có thể tự bảo vệ mình tốt hơn một chút. Có năng lực tự bảo vệ mình rồi, Phượng Khương Trần sẽ càng khiến người khác an tâm hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK