Chương 1327
Những thần tử mà Hoàng thượng sử dụng được, trừ những người xuất thân nhà công hầu, thì còn có những quan viên hàn môn. Trên cơ bản, những người này thật sự là tử trung với Hoàng thượng, vì vinh hoa phú quý của tất cả bọn họ đều ở trong tay Hoàng thượng.
Hoàng thượng triệu kiến ba vị Quốc Công gia, cố tình làm lơ Trấn Quốc công. Trấn Quốc công thấy ba bị Quốc Công gia khác vào điện, bèn đứng ngẩn ngơ ra đó, trên khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi và bất an, nhưng cố tình ông ta lại không biết đã có chuyện gì, chỉ có thể xuất cung với tâm trạng lo âu thấp thỏm, đi tìm phụ tá thương lượng.
Vừa ra khỏi cung, ông ta bèn lệnh cho xa phu đi nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa.
“Mau một chút, chậm thế này, ngươi chưa ăn no đấy à?”
“Ta bảo là ngươi nhanh một chút, có nghe hay không?”
Xe ngựa đã gần như bay lên, nhưng trong lòng Trấn Quốc công vẫn thấy bất mãn. Xa phu không dám nói nhiều, chỉ có thể liều mạng quất roi, kết quả xe ngựa nhanh quá, căn bản là xa phu không khống chế được, cố gắng giữ chặt giây cương trong lúc rẽ xe, còn không ngừng la lên: “A! Cẩn thận, cẩn thận, tránh ra, tránh ra…”
“Ầm” một tiếng, họ tông phải xe ngựa đang đi đến đối diện, hai con ngựa chạm vào nhau. Một tiếng ầm vang lên, chúng đều ngã xuống tại chỗ, may mà xa phu của hai bên đều tỉnh táo, không để dây cương bị đứt lìa ngay, xe ngựa may mắn thoát khỏi nguy hiểm, không bị lật úp lại.
Chỉ là, người ở bên trong xe ngựa cũng không được ổn lắm…
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, lại hung hăng xóc nảy một cái. Theo quán tính, Phượng Khương Trần và Trấn Quốc công đều bị va mạnh một cái. Trấn Quốc công tuổi lớn mà sức khỏe lại không tốt, “ầm” một cái ngã lên cửa xe, trước mắt tối sầm, liền ngất đi.
Tay mắt Phượng Khương Trần lanh lẹ, vội vã giữ chặt một bên tay vịn: “Có chuyện gì vậy? Hạ Vân, ngươi xuống xem thử thế nào.”
Thật sự không phải xui bình thường! Phượng Khương Trần âm thầm nhíu mày. Không phải là do tâm trạng nàng phiền não, muốn nhanh đi thấy Phượng phủ đã được trùng kiến tốt hay sao thôi mà? Vậy mà lúc ra cửa còn khiến nàng phải ngột ngại, ngại dạo này nàng chưa chịu đủ phiền phức hay sao?
“Tiểu thư, là xe ngựa của Trấn Quốc công phủ, hình như Trấn Quốc công không được ổn lắm.” Hạ Vân nghĩ đến khuôn mặt tái xanh kia của Trấn Quốc công, trong lòng vô cùng bất an.
Nếu một lần đâm xe này mà khiến cho Trấn Quốc công bị ngã chết, vậy tiểu thư của bọn họ…
Sao cơ?
Trấn Quốc công không tốt lắm?
Phượng Khương Trần vội vã xuống xe ngựa: “Đưa ta đi xem thử!” Tuy là nàng muốn Trấn Quốc công chết, nhưng không phải là dùng biện pháp như thế này. Đâm chết một Quốc công gia, đó chính là tội lớn mất đầu!
Chuyện này thật sự không phải kỳ lạ bình thường. Đường đường là một Trấn Quốc công, sao lại an vị trên một chiếc xe ngựa bình thường như thế này, còn đi nhanh như vậy. Hộ vệ của ông ta đâu rồi?”
“Quốc công gia, Quốc công gia…” Xa phu cùng gã sai vặt ghé vào trên người Trấn Quốc công, nước mắt nước mũi bù lu bù loa một phen. Khuôn mặt gã sai vặt kia trắng nõn, mị thái ẩn hiện, Phượng Khương Trần dùng cái móng chân để nghĩ cũng biết đối phương phải là gì. Phượng Khương Trần trừng mắt, ra hiệu cho Hạ Vân đẩy hạ nhân của Trấn Quốc công phủ ra.
Về phần những người vây xem bên đường, Phượng Khương Trần cũng lười quản. Đây là ở trên đường cái, người đến người đi, nàng có muốn cũng không cách nào đuổi hết mọi người đi được.
Phượng Khương Trần đưa hai bàn tay mình ra trước mặt Hạ Vân, Hạ Vân bèn lấy bao tay ra đeo vào cho Phượng Khương Trần. Phượng Khương Trần tiến lên xem xét đồng tử của Trấn Quốc công và nhịp tim ông ta.
Tốt lắm, không chết!