Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần (truyện full Tác giả: Hoang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 608

 

Ở một nơi quỷ quái như hoàng cung, lòng tốt là thứ không thể chấp nhận nhất, dù nàng bỏ qua cho hai cung nữ này, họ cũng không buông tha cho nàng. Trong cung, nàng phải tự bảo vệ mình, nếu nàng không có địa vị và khả năng như hiện nay, có lẽ người đang bị đánh dở sống dở chết chính là nàng.

 

Phượng Khương Trần lặng lẽ buông tay ra, không để Văn Trúc nhìn thấu suy nghĩ trong lòng mình. Trên mặt nàng vẫn vững vàng, như thể chưa từng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết tiếng sau cao hơn tiếng trước rồi dần dần suy yếu.

 

Lòng dạ sắt đá!

 

Đây là lời Văn Trúc đánh giá Phượng Khương Trần, cho dù là một quen nhìn những trận hình phạt như Văn Trúc, khi nghe thấy tiếng kêu thê thảm từ từ suy yếu của hai cung nữ này, nàng ta không khỏi mềm lòng, nhưng Phượng Khương Trần một chút biểu hiện cũng không có.

 

Nàng ta phải nói cho nương nương biết, người như Phượng Khương Trần, nếu không giết được ngay lập tức thì không thể biến nàng thành kẻ địch, kẻ thù như nàng thật đáng sợ.

 

Một gậy đánh xuống như sét đánh, hai cung nữ không còn sức để la hét, Phượng Khương Trần biết rõ chẳng mấy chốc nữa hai người họ sẽ chết.

 

Hai sinh mệnh sống động sắp chết trước mắt mình, nói trong lòng nàng không day dứt là nói dối, nhưng đây là quy luật sinh tồn trên thế giới này.

 

Đừng nghĩ rằng bạn xuyên qua thì bạn đặc biệt có thể đòi hỏi nhân quyền ở đây, đòi hỏi mọi người bình đẳng và không thể lạm dụng hình phạt.

 

Gậy vẫn tiếp tục đánh, suy nghĩ của Phượng Khương Trần cũng bay tới điện Thái Hòa, trong lòng nàng nghĩ thầm nếu như người Trấn Quốc Công thực sự biết chế bom sấm sét thì hoàng thượng sẽ làm thế nào? Tây Lăng, Nam Lăng và Bắc Lăng sẽ ra sao?

 

Người của ba nước này đang ở Đông Lăng, hôm nay vụ nổ xảy ra ở cổng thành hiển nhiên không phải do ba nước này làm. Nếu thứ đó xuất hiện ở ba nước kia, thì nó sẽ không xuất hiện ở cổng thành mà là ở trên chiến trường.

 

Ba nước này chắc chắn nhận được tin tức Trấn Quốc Công dẫn người tiến cung, chẳng biết họ sẽ giải quyết việc này như thế nào.

 

Người biết chế tạo bom sấm sét, nếu mình không dùng được thì đối thủ cũng không thể dùng, nàng mà là Tây Lăng Thiên Lâm, Tô Quán hay Bắc Lăng Phượng Khiêm, nàng nhất định sẽ giết người đó không để Đông Lăng trở nên mạnh hơn.

 

Nghĩ đến đây, Phượng Khương Trần cảm thấy nhẹ nhõm một cách vô cớ, có lẽ người bạn xuyên không không sống được lâu, trên đời này có quá nhiều người muốn hắn chết.

 

Biết chế tạo bom sấm sét quả thực là cái bánh thơm ngon nhưng đồng thời cũng là một mầm họa, bốn nước chín thành, người muốn thống nhất thiên hạ đâu phải chỉ có mình hoàng đế Đông Lăng. Người người đều mơ tưởng có được nhân tài như vậy, tuy nhiên người như thế chỉ có một, nếu không thể phân chia đồng đều thì chỉ có một con đường chết.

 

“Phượng tiểu thư.” Khi hai cung nữ đã tắt thở, Văn Trúc tiến lên bẩm báo với Phượng Khương Trần: “Nô tỳ đã sai người đánh chết hai tội tỳ xúc phạm Phượng tiểu thư rồi, người có thể kiểm tra thử?”

 

Phượng Khương Trần thu hồi suy nghĩ, dáng vẻ lãnh đạm, xa cách khiến người ta không nhìn thấu: “Lời cô cô nói có ý gì, Khương Trần nghe không hiểu. Hai cung nữ bị đánh chết này có liên quan gì tới Khương Trần chứ? Chẳng phải bọn họ phạm quy tắc trong cung, cô cô người chỉ xử theo quy tắc, tại sao lại liên quan tới Khương Trần?”

 

Đúng vậy, từ đầu đến cuối nàng chưa hề nói muốn đánh chết hai cung nữ này, người nói muốn đánh chết họ luôn là Văn Trúc. Ở trong cung, mặc dù giết hai cung nữ không phạm pháp, nhưng đừng nên gán tội danh giết người này cho nàng chứ.

 

Tuy rằng thanh danh của nàng chẳng tốt lành gì, có điều nàng đâu thể vò đã mẻ lại sứt. Nàng không muốn có thêm danh tiếng tàn bạo, hành hạ đánh đập cung nữ đâu.

 

Mặt mày Văn Trúc tái xanh vì tức giận, nghĩ đến lời cảnh cáo của công công và thủ đoạn của Phượng Khương Trần, Văn Trúc chỉ có thể nuốt cục tức này vô bụng, trên mặt cố nặn ra nụ cười khiêm tốn: “Dạ, Phượng tiểu thư dạy bảo đúng lắm, là nô tỳ sai rồi. Phượng tiểu thư ơi, Tạ quý phi chờ người đã lâu, xin mời…”

 

Phượng Khương Trần đoán rằng chắc mình tương khắc với hậu cung, lần đầu tiên tiến cung gặp hoàng hậu, không lâu sau đại cung nữ bên cạnh hoàng hậu chết, lần này gặp Tạ quý phi thì hai cung nữ bên cạnh Tạ quý phi chết.

 

Hoàng hậu không chào đón nàng, Tạ quý phi dường như cũng không chào đón nàng. Chỉ có điều, Tạ quý phi này biết giả bộ chứ không cứng rắn như hoàng hậu.

 

Sau khi Phượng Khương Trần bước vào, Tạ quý phi chưa từng nhắc tới chuyện của hai cung nữ, nhàn nhã nói chuyện riêng với Phượng Khương Trần, hỏi thăm sức khỏe của nàng khôi phục thế nào, sau đó mới đi vào chủ đề chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK