Chương 587
Vương gia thân là một đạo thế gia nên điểm này rõ ràng nhất. Để nuôi toàn bộ người Vương gia, gia chủ Vương gia là Vương Cẩm có thể nói là tận tâm tận lực. Cũng may Vương Cẩm Lăng có mắt nhìn hơn người, tài cán của Vương Cẩm Lăng vượt xa các tiền bối cũng chính là ứng viên mà dòng chính Vương gia hài lòng nhất.
Nhân vật như Vương Cẩm Lăng để hắn ở đâu cũng được người tán tụng. Thời gian trước hoàng thượng muốn trấn áp Vương gia nên bức bách Vương Cẩm Lăng ra ngoài, chẳng phải là hắn không uy hiếp ý của hoàng thượng sao.
Ngươi muốn trấn áp Vương gia ta vậy Vương gia ta sẽ cho ngươi xem,Vương gia được chào đón như thế nào ở lục địa Cửu Châu. Chọc tức Vương gia ta thì ta chuyển đi, xem đến lúc đấy ai sẽ là người thiệt thòi.
Vương gia trung thành với hoàng thất chứ không phải gia tộc Đông Lăng, trong mắt bọn họ ai làm hoàng đế cũng không liên quan tới bọn họ, chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích và địa vị của thế gia là được, ai làm hoàng đế thì bọn họ trung thành với người đó.
Gia tộc Lam thị tiền triều hay là Đông Lăng tộc của hiện tại, Vương gia đều không quan tâm hoàng quyền thay phiên nhau như thế nào. Bọn họ vẫn làm những việc bọn họ nên làm trên chức vị của họ.
Cách làm này của Vương gia có thể sẽ bị vài người nói không biết hổ thẹn, cho rằng bọn có không có khí phách. Nhưng nhìn từ một khía cạnh khác, đây cũng là biểu hiện của khí phách. Họ trung thành với vùng đất này, trung thành với bách tính thiên hạ, hoàng đế là ai quan trọng sao?
Đương nhiên Vương Cẩm Lăng cũng chỉ là uy hiếp, Vương gia không thể chuyển đi được, đây chỉ là tranh thủ quyền lợi mà thôi.
Tranh thủ quyền lợi, không tiến mà lui, màn phản kích này của Vương gia khiến hoàng thượng không thể không thỏa hiệp, nhưng hoàng thượng cũng không hài lòng với các thế gia thêm một lần nữa.
Không hài lòng thì không hài lòng, khi thiên hạ chưa thống nhất thì hoàng thượng vẫn không có cách nào diệt sạch thế gia và cũng sẽ không dễ dàng động vào bọn họ. Dù sao không có Vương gia hay các thế gia khác thì vẫn sẽ xuất hiện các thế gia khác nữa, hoàng thượng vẫn phải dùng người. Chỉ cần hoàng thượng có năng lực điều khiển, dùng ai mà chẳng được…
Lời gửi đến độc giả: Ban ngày đi làm không có thời gian viết, đều là buổi tối viết rồi gửi lên đúng giờ, hy vọng mọi người sớm đọc được.
ps: A Thải bị cảm rồi, đầu đau như búa nổ, muốn chết đủ loại…khó chịu quá đi!
Thân là bậc đế vương, việc cần làm không phải là thâu tóm hết mọi quyền lực về tay mình mà là phải biết cân bằng thế lực ở khắp mọi nơi, không được để một thế lực nào đó phát triển quá lớn mạnh. Ngồi trên long ỷ, thì phải biết dùng thủ đoạn của một bậc đế vương nên có để làm cho người người sợ hãi hắn ta, tôn sùng hắn ta, lấy lòng hắn ta, đấy mới chính là việc mà bậc đế vương cần phải làm.
Các nhà thế gia ở những triều đại trước, cũng không có sức ảnh hưởng gì quá lớn. Hoàng Thượng tiền triều tuy rằng rất trọng dụng thế gia, nhưng lại không hề buông lỏng để thế gia nào có quyền lực độc tôn. Các nhà thế gia ở trước mặt tiên hoàng, chỉ có thể cúi đầu xưng thần mà thôi. Hoàng Thượng ban cho bọn họ cái gì thì bọn họ nhận thứ đó, còn nếu Hoàng Thượng không ban thì bọn họ cũng sẽ không tranh nhau mà giành lấy…
Thế nhưng… Đông Lăng từ khi dựng nước lại có quá nhiều khiếm khuyết, đối với hoàng tử hay thái tử thì đều không được giáo dục cẩn thận, Hoàng Thượng thì lại một lòng muốn thâu tóm quyền lực, mà không biết rằng cách làm quá vội vã này của ông ta chỉ đang cố bức bách kẻ dưới.
Giống như Vũ Văn Nguyên Hoà vậy, binh quyền chính là mạng sống của hắn. Nếu trên tay hắn không có binh quyền thì đến cả mạng sống hắn cũng không giữ nổi, thế nên hắn mới thà mưu phản cũng không giao ra binh quyền.
Chừng nào thiên hạ chưa thống nhất, chừng nào tân hoàng đế còn chưa ngồi yên vị trên ngai vàng thì bất kể là ai muốn lên làm Hoàng Thượng thì đều cần đến sự hỗ trợ của các nhà thế gia. Mà trước khi chuyện đó xảy ra, thì địa vị của Vương Cẩm Lăng sẽ không thay đổi.
Cho nên, lúc Vương Cẩm Lăng xuất hiện ở hoàng thành Đông Lăng thì đã thấy Hoàng Thượng phái thái tử đích thân đến nghênh đón, cho thấy rằng ông ta rất coi trọng thế gia đây mà.
“Nói như vậy thì thế gia kỳ thật cũng không có quyền giống như trong tưởng tưởng, bọn họ đều phải dựa vào hoàng quyền để sống mà thôi.” Phượng Khương Trần giải thích cho Trác Đông Minh nghe.
Thái tử đích thân nghênh đón, đây chính là chuyện lớn. Phương Khương Trần mặc dù bị thương nhưng đã hồi phục được ít nhiều thế nên nghe xong tin tức này, liền chạy tới đón Vương Cẩm Lăng, thuận tiện cũng là để xem chuyện náo nhiệt.
Mà lúc này, ba người Phượng Khương Trần, Trác Đông Minh với Tôn Tư Hành đang ngồi yên vị ở trong quán trà, vừa chờ Vương Cẩm Lăng tới vừa nói chuyện phiếm.
Thái tử đích thân nghênh đón thì bách quan sao có thể không đi theo, dân thường cũng sao có thể không đến xem náo nhiệt. Mấy thiên kim nhà quan gia cũng nhao nhao đi xem, một đám mang phong thái đại công tử. Cảnh này so với ngày lễ tết còn náo nhiệt hơn vài phần.
Trác Đông Minh gật gật đầu, lại đem thanh âm đè thấp xuống: “Có thể nói như vậy, bản thân người thế gia chính là phải dựa vào hoàng quyển để sống, không có hoàng quyền nương tựa thì làm gì có thế gia nào có thể vực dậy nổi cơ chứ. Ít nhất cũng như triều đại trước kia, lúc thế gia chưa có binh quyền thì bọn họ cũng là được hoàng thượng ban cho một ít quyền lợi lớn đấy thôi.