Chương 1101
Phượng Khương Trần cúi người ghé sát vào Cửu Hoàng thúc, lặng lẽ cảm nhận hơi thở và độ ấm tỏa ra từ người hắn.
“Sao lại có mảnh quần áo này ở đây?” Phần vải trắng quấn ở bụng Cửu Hoàng thúc đã ướt đẫm, lúc nãy Phượng Khương Trần không để ý tới nhưng bây giờ mới phát hiện ra, đang muốn kéo đi thì Cửu Hoàng thúc đã vội bắt lấy tay nàng.
“Là đồ luyện công của ta, không cởi ra được. Đừng lộn xộn, nếu không ngày mai nàng không xuống được giường đâu.” Cửu Hoàng thúc phản ứng cực nhanh, bịa đại một lí do.
Nếu là bình thường chắc chắn Phượng Khương Trần sẽ truy hỏi sâu hơn, nhưng lúc này… sau khi đã tiếp thu được sự hung hãn cùng thực lực của Cửu Hoàng thúc thì Phượng Khương Trần cũng không còn tâm tư mà nghĩ nữa, thực ra nếu nàng muốn thì cũng không có thời gian mà nghĩ.
Cửu Hoàng thúc thấy Phượng Khương Trần không hỏi thêm gì, âm thầm thở phào một tiếng, vươn tay kéo chăn trùm lên người Phượng Khương Trần, tay kia lại không yên vị mà trượt qua bên eo nàng, mơn trớn vuốt ve, sau một lúc lại trượt dần xuống, chạm vào nơi hai người đang kết hợp…
“Ngài dừng lại đi, ta không còn sức nữa đâu.” Quả nhiên sự chú ý của Phượng Khương Tràn bị dời đi, hướng tới bàn tay hư đốn của Cửu Hoàng thúc, nhưng vì không còn tí lực nào nên chỉ có yên lặng mặc kệ hắn tác oai tác quái, đùa giỡn thân thể nàng như đang chơi một bản dương cầm.
Nhờ có chăn che lấp nên tất nhiên Phượng Khương Trần không thể nhìn rõ được “quần áo” trên người Cửu Hoàng thúc.
Cửu Hoàng thúc cười khẽ một tiếng, bàn tay đang đặt trên mông Phượng Khương Trần bóp một cái, đẩy sát nàng ấn xuống người mình, nơi hai người tiếp xúc càng dính chặt hơn, chỉ một chút va chạm này thể hiện rõ hắn đang muốn tiếp tục làm thêm.
“Ưm… A.” Phượng Khương Trần thoải mái rên rỉ một tiếng, nhiệt độ vừa mới giảm xuống giờ lại đột ngột tăng lên, Phượng Khương Trần không nhịn được hơi vặn vẹo thân dưới, hai chân nàng và hắn quấn quít lấy nhau, đầu nàng cúi xuống vùi sâu vào lồng ngực hắn.
“Thực sự không được đâu, chỗ đó của ta đau lắm rồi, ngày mai ta còn phải tiến cung.” Mặt Phượng Khương Trần đỏ bừng, cứ mãi vùi đầu trong ngực hắn không dám ngước lên.
“Ngẩng đầu lên, ta cho nàng sướng.” Cửu Hoàng thúc thản nhiên nói, Phượng Khương Trần đỏ mặt đáp một tiếng.
Ư ư… Mất mặt chết đi được, nàng thế mà bị hắn làm tới nỗi cả người mềm oặt không nhấc nổi tay, tên này thật là đáng sợ, từ nay về sau chắc chắn nàng sẽ không dễ dãi mà cho hắn leo lên giường mình.
Cuối cùng Cửu Hoàng thúc cũng không trêu chọc nàng nữa, bàn tay đang phủ trên lưng nàng khẽ vuốt nhẹ: “Đừng căng thằng thế, ta cũng không phải cầm thú, sao lại không có tí thông cảm nào với nàng được, biết thân thể nàng không chịu được nữa thì ta sẽ không làm tiếp, ta ôm nàng, cứ để nó ở trong nàng đi, ta hứa sẽ không động đâu.”
“Ngài cũng không khá hơn mấy so với cầm thú đâu.” Phượng Khương Trần lẩm bẩm.
“Nàng nói gì cơ?” Rõ ràng là Cửu Hoàng thúc đã nghe thấy rồi nhưng vẫn giả đò hỏi lại, thân dưới gắng gượng đẩy lên một cái, đe dọa nói.
Mặt mày Phượng Khương Trần bị dọa đến trắng bệch, nàng sợ Cửu Hoàng thúc lại muốn làm tiếp, giở giọng nình nọt hắn: “Người ta bảo ngài thật lợi hại, mạnh mẽ muốn chết.” Đều là nam nhân, tên nào mà không thích nghe mấy lời như vậy, khi Phượng Khương Trần nói còn không quên ôm chặt lấy hắn như muốn chứng minh sự chân thành của mình.
Nữ nhân này thật đúng là… “Biết nam nhân của mình lợi hại thì tốt, về sau nàng yên phận một chút cho ta, không được đi trêu ghẹo nam nhân khác nữa.” Cửu Hoàng thúc nhân cơ hội đòi hỏi, thấy Phượng Khương Trần không phản ứng thì khóe môi hắn hơi giật giật, Phượng Khương Trần bắt đầu kinh hãi, vội vội vàng vàng cam đoan với hắn: “Khương Trần đảm bảo với Cửu Cửu, tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc nam nhân khác.”
“Vậy thì tốt.” Cửu Hoàng thúc dở khóc dở cười, hắn vốn cho rằng Phượng Khương Trần cứng không ăn mềm cũng không ăn, hóa ra là do chưa tìm được điểm yếu của nàng ta.