Chương 1148
Những người không biết chuyện còn tưởng đây là muốn bảo vệ bọn họ, những người biết chuyện đều biết hành động này mang tính giám sát hơn là bảo vệ, Hoàng thượng không tin bọn họ hoặc sợ bọn họ sẽ mượn cơ hội này để gây rối, sinh sự.
Hoàng thành nhuốm đầu gió tanh mưa máu, ngay cả người vốn cao ngạo như Lăng Vương điện hạ cũng co đầu rút cổ trong phủ, không dám bước ra ngoài. Những thế gia công tử hay đại thiếu gia quyền quý trước kia phóng ngựa như bay, đầu ấp tay gối bên mỹ nhân giờ cũng đóng cửa, cô độc một mình, trà lâu và tửu điếm vô cùng vắng vẻ.
“Chỉ vì Phượng Khương Trần và hai đại quan triều đình bị giết mà giam giữ chúng ta trong phủ, tay Cửu hoàng thúc cũng thật lớn.” Đông Lăng Tử Châu, Châu Vương điện hạ ở trong phủ, lên tiếng than thở với hạ nhân, mà những lời này, bọn người Thanh Vương nói cũng không ít.
Hắn vốn tưởng rằng từ đất phong trở về hoàng thành là có thể trắng trợn lôi kéo các đại thần trong triều, không ngờ…
Bởi vì một Phượng Khương Trần mà hắn ba lần bốn lượt bị cắt bỏ cái đuôi làm người khiến Đông Lăng Tử Châu không dám thể hiện ra nửa phần dã tâm với phụ hoàng, không dám đến gần các quan viên và công tử nhà thế gia.
Bây giờ lại bởi vì Phượng Khương Trần gặp chuyện liền bị nhốt trong phủ, hầu như không có tự do, chuyện này đối với một hoàng tử như hắn là sự sỉ nhục nặng nề.
Nhìn khắp các quốc gia, không hề có hoàng tử nào phải sống trong oan ức như bọn họ. Phượng Khương Trần bất quá chỉ là một đứa trẻ mồ côi nhưng mỗi hành động trái, phải đều ảnh hưởng đến chính sự triều đình.
“Điện hạ cẩn thận lời nói, người hạ lệnh bảo vệ mấy vị điện hạ là Hoàng thượng, người lục soát thành điều tra thích khách là Trác thế tử, những việc này đều không liên quan đến Cửu hoàng thúc.” Phụ tá là một đại thiếu gia gần bốn mươi tuổi, một thân y phục thư sinh, nhẹ nhàng mà khoan khoái, trên người mang vài phần đạo lý nhà Nho.
Đông Lăng Tử Châu cười nhạo: “Đúng vậy, hàng loạt chuyện này đều không liên quan đến Cửu hoàng thúc, Cửu hoàng thúc của ta bây giờ vẫn đang bệnh, bệnh đến không ra khỏi cửa nổi.
Không thể không nói, Cửu hoàng thúc này bệnh thật đúng lúc, nếu không phải bản vương biết rõ Phượng Khương Trần suýt chết thì ta còn cho rằng lần ám sát này đều do Cửu hoàng thúc tự biên tự diễn đấy. Lưu thúc, ngươi nhìn xem, Phượng Khương Trần bị thương khiến bao nhiêu người phải gặp xui xẻo.
Không nói chuyện Tô gia Nam Lăng mất sạch danh tiếng, còn phủ Trấn Quốc Công, không biết sao lại tra ra phủ Trấn Quốc Công lén lút nuôi một đám tử sĩ bên ngoài thành, lại còn để Trác Đông Minh phát hiện, ngươi nói xem, tên Trác Đông Minh này quá may mắn rồi, tùy tiện ra ngoài thành là có thể phát hiện ra tử sĩ của phủ Trấn Quốc Công, lần này phủ Trấn Quốc Công đúng là bùn đất rơi vào trong đáy quần, không phải thì cũng chính là phân.”
“Trác thế tử và Phượng Khương Trần là hảo bằng hữu, quan hệ với Cửu hoàng thúc cũng không tệ.” Phụ tá của Đông Lăng Tử Châu cười khổ, nói: “Tiểu thư phủ Trấn Quốc Công và Phượng Khương Trần quan hệ luôn không tốt, Phượng phủ bị đốt, mặc dù không có chứng cứ nhưng mọi người đều phủ Trấn Quốc Công khó tránh khỏi liên quan.”
“Đương nhiên bản vương biết mối quan hệ cá nhân giữa Trác Đông Minh và Phượng Khương Trần rất thân thiết. Chuyện hai đại thần bị giết nhưng mãi không tra ra hung thủ, nếu đổi lại là người khác thù đã sớm bị cách chức rồi, cũng chỉ có Trác Đông Minh trong họa có phúc, không những không bị cách chức mà còn được thăng lên một bậc, lần này lại quét sạch dư đảng tiền triều nên rất được phụ hoàng sủng ái.”
Đông Lăng Tử Châu không cách nào so sánh được với Trác Đông Minh, không làm sai cũng bị giám sát, ngược lại, Trác Đông Minh làm sai lại có thể kiêu ngạo mang binh đi tới lui trong hoàng thành. Đông Lăng Tử Châu thật muốn hỏi Hoàng thượng một câu, rốt cuộc thì ai mới là nhi tử của ông ta.
Phụ tá đương nhiên biết Đông Lăng Tử Châu bực bội trong lòng, hắn ở hoàng thành ngây người mấy tháng lại thành một kẻ vô tích sự, nếu tiếp tục như vậy thì ngay cả đất phong cũng không giữ được. Tuy Đông Lăng Tử Châu muốn giành vị trí chi tâm, nhưng bởi vì nhiều chuyện khác nhau mà Hoàng thượng chần chừ, mãi không đồng ý để hắn trở về đất phong.