Chương 1220
“Hoàng thượng, thần thiếp đã phạm sai phải lỗi gì, chọc hoàng thượng tức giận như vậy.” Hoàng hậu vừa tủi thân, vừa thầm nghĩ trong lòng mình thật xui xẻo. Sớm không tới trễ không tới, lại chọn đúng ngay lúc tâm tình hoàng thượng không tốt.
“Phạm phải lỗi sai gì ư? Ngươi còn dám hỏi trẫm à, ngươi phạm phải lỗi gì thì tự mở tấu chương ra mà xem cho kỹ, thật hay cho hoàng hậu của trẫm, thật hay cho nhà họ Nhạc các người!” Hoàng thượng nói xong một hơi, sắc mặt đã đỏ bừng, hơi thở bất ổn, tay chống tay vịn, miệng há to thở hồng hộc.
Đại thái giám vội vàng vuốt lưng cho hoàng thượng: “Hoàng thượng bớt giận, nghìn vạn lần phải bạo trọng long thể.”
Đám đại thần cũng vội vàng quỳ xuống, từng người một đều chân thành tha thiết hô vang, bảo hoàng thượng hãy bảo trọng long thể.
Hoàng hậu mơ hồ khó hiểu mở tấu chương ra, vừa liếc nhìn, sắc mặt bà chỉ nháy mắt đã trắng bệch, vẻ mặt tựa tro tàn, còn chưa kịp xem hết tấu chương thì bà đã liên tục dập đầu: “Hoàng thượng bớt giận, cầu xin hoàng thượng tra xét, phụ thân và huynh trưởng của thần thiếp tuyệt đối không thể nào làm chuyện như vậy. Đây nhất định là có người hãm hại, vu oan cho phụ thân và huynh trưởng của thần thiếp. Hoàng người, xin người minh giám.”
Cửu Hoàng thúc nói không hề sai, đám người hoàng hậu ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có rảnh để mà quản chuyện ở Thú Uyển, nào có rảnh để mà chỉ trích Cửu Hoàng thúc bất kính với hoàng thượng và hoàng hậu.
“Hãm hại à, trái lại trẫm còn hi vọng là có người hãm hại các ngươi. Nếu không phải Mông tướng quân nhập kinh báo cáo công việc, đụng phải chuyện này, trẫm còn chưa biết quốc trượng và quốc cữu của trẫm lại lớn mật to gan như thế. Hoàng hậu, nhân chứng vật chứng đều ở ngay đây, ngươi nói xem là ai hãm hại bọn họ hả.” Hoàng thượng tức giận vô cùng, cũng thất vọng vô cùng. Phụ thân và huynh trưởng của hoàng hậu nói thế nào cũng là hoàng thân quốc thích, họ làm ra loại chuyện thế này, không thể không cho là đang vả vào mặt ông ta.
“Hoàng thượng, phụ thân huynh trưởng thần thiếp tuyệt đối không có chuyện buôn bán lương thực và kim loại, làm ra loại chuyện nguy hại cho xã tắc, mong người tra xét cho rõ.” Hoàng hậu không để ý đến sự đau đớn trên trán của mình, liều mạng dập đầu kêu oan.
Tội danh này một khi đã định thì chính là vạn kiếp bất phục.
Bởi vì vào đoạn thời gian trước đây, khi mấy nhà thương lớn cạnh tranh khốc liệt với nhau, tạo thành việc giá lương thực tăng cao không giảm. Đông Lăng tuy nói là không xuất hiện tình trạng thiếu lương thực nghiêm trọng như Tây Lăng và Nam Lăng, nhưng bởi vì đó là nguyên do đó nên hoàng thượng rất quan tâm đến chuyện lương thực, liên tục hạ lệnh cưỡng chế các đại thần trong triều tuyệt đối không được phép tự mình mua bán lương thực.
Nhưng chuyện tự mình mua bán lương thực này có cấm cũng cấm không hết, lương thực cứ được bán sang Nam Lăng, Bắc Lăng và Tây Lăng. Số lãi chênh lệch cao gấp mấy lần, thậm chí mấy chục lần, đứng trước số lợi như thế, cũng có không ít kẻ bí quá hóa liều. Nhưng chẳng qua số lượng cũng không lớn lắm, lại được làm gọn gẽ kín đáo, hoàng thượng không bắt được người, lại tìm không ra chứng cứ, không làm gì được mấy người bọn họ.
Lương tực được mua bán số lượng ít thì hoàng thượng còn có thể miễn cưỡng nhịn lại. Nhưng mua bán kim loại thì lại là chuyện mà hoàng thượng tuyệt đối không cho phép xảy ra. Kim loại là nguyên vật liệu chế tạo ra binh khí, một khi rò rỉ ra bên ngoài thì đó chính là gia tăng quốc lực của nước khác, thế thì đã thật sự trở thành việc làm lung lay nền tảng của lập quốc.
Tuy nói một chuyến hàng lợi nhuận cao hơn tận vài chục lần, nhưng một khi bị bắt thì chính là tội chết – tru di cửu tộc. Ngoại trừ mấy kẻ vì tiền không cần mạng ra, người bình thường tuyệt sẽ không dám sớ rớ.
Lần này, phụ thân và huynh trưởng của hoàng hậu không chỉ đụng đến việc mua bán lương thực mà còn trao đổi mua bán kim loại. Còn quan trọng hơn chính là số lượng trao đổi mua bán không hề nhỏ. Từ sổ sách ghi chép mà Mông tướng quân trình lên thì chỉ sau hai tháng đã có hơn trăm vạn lượng bạc được trao đổi, mức chi to đến mức khiến người ta phải hít hà.