Chương 595
Phải biết rằng, đám người ở ngoài cửa thành kia tam giáo cửu lưu loại nào cũng có!
Đám người dần dần bình tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều tuân theo sự sắp xếp của Phượng Khương Trần, từng người rời đi một. Mà mỗi một người rời đi cũng không quên nói lại một câu: “Thái tử điện hạ là người tốt, đại công tử cũng là người tốt.”
“Thái tử Đông Lăng đúng là người tài giỏi mà!” Đám người hộ tống Vương Cẩm Lăng thấy hắn không xảy ra chuyện gì cũng từ từ rời đi, ai nấy đều vô cùng kính nể nhìn về phía thái tử.
Vị thái tử gầy yếu kia trong giờ phút này tựa hồ mạnh mẽ đến lạ thường.
Mà tâm tình của thái tử lúc này cũng thật sự là ngũ vị tạp trần (2) , hắn ta chưa từng nghĩ mối nguy như vậy liền có thể biến thành cơ hội tốt cho bản thân. Một thái tử ốm yếu vô danh của Đông Lăng chỉ chốc lát liền trở thành vị thái tử ưu tú trong lòng nhân dân, nhận được biết bao sùng bái.
(2)Ngũ vị tạp trần: đủ loại ngọt bùi đắng cay…
“Cẩm Lăng.” Thái tử nghẹn ngào vỗ vỗ bả vai của Vương Cẩm Lăng. Hắn ta biết chuyện ngày hôm nay đều là do hắn được thơm lây từ Vương Cẩm Lăng, nếu không có Vương Cẩm Lăng ở đây, Phượng Khương Trần tuyệt đối sẽ không ra mặt, cũng sẽ không kéo cả hắn ta vào.
Có được cái danh tiếng này rồi thì trừ phi hắn ta chết đi, còn nếu không thì phụ hoàng tuyệt không có khả năng phế hắn ta. Nhiều năm phải sống trên băng mỏng như vậy mà chỉ cần một trận ngoài ý muốn hắn ta lại liền có thể vừa giữ trọn được vị trí thái tử, vừa có thêm năng lực để tranh quyền.
“Điện hạ, người ngài cần cảm tạ không phải là ta mà là Phượng Khương Trần kia, nếu không có nàng, thì cả hai chúng ta đều không thể trụ vững ở trong này được.” Trụ vững ở một nơi quá nguy hiểm như vậy thật sự không dễ dàng gì thế nên hắn với thái tử cũng sẽ không rảnh rỗi mà đi mạo hiểm.
Xu lợi tỵ hại (3) vốn là bản tính của con người, thân là Vương gia đại công tử hắn ít nhiều cũng có thiên lương nhưng trước hết cũng phải giữ an toàn cho bản thân trước.
(3)Xu lợi tỵ hại: chỉ biết hùa tới hưởng lợi lộc lúc gặp khó khăn thì né tránh.
Trên lưng của một Vương gia đại công tử như hắn đương nhiên phải gánh phần trách nhiệm rất nặng nề, giống như Phượng Khương Trần vậy, hắn muốn cứu người thì cũng phải đảm bảo cho sinh mệnh của mình.
Bởi vì cứu người mà đẩy bản thân vào trong nguy hiểm, đây vốn chẳng phải là hành vi khôn ngoan gì. Thế nên hắn không thể vì cứu người xa lạ mà đem trách nhiệm với phụ mẫu, với thân nhân, với gia tộc ném qua một bên được.
“Phượng Khương Trần, đúng là Phượng Khương Trần mà, nàng quả nhiên không giống người bình thường, khó trách Cửu Hoàng thúc lại nhìn nàng với cặp mắt khác xưa như vậy. Nàng chính là phúc tinh đây mà.” Những người có quan hệ tốt với nàng đều nhận được không ít phúc lợi.
Tỷ dụ như Vũ Văn Nguyên Hoà, hay như Vương Cẩm Lăng chẳng hạn…
Nếu không có Phượng Khương Trần thì chưa chắc Vũ Văn Nguyên Hoà đã được Cửu Hoàng thúc tương trợ, nếu không có Phượng Khương Trần thì Vương Cầm Lăng cũng chẳng thể khôi phục thị lực chứ đừng nói đến phong quang ngày hôm nay.
Trong lòng thái tử đã đem Phượng Khương Trần lên một tầm quan trọng mới, chỉ xếp ngay sau Vương Cẩm Lăng…
“Nàng đem phúc khí đều cho người khác còn chính mình thì lại chịu cảnh khổ cực vất vả.”
Ánh nắng mặt trời nhạt dần, Phượng Khương Trần cả người nhem nhuốc đi xuyên qua đám người bị thương, chỉ huy binh lính khiêng người bị thương đi rồi lại đi giúp đỡ người khác trị thương.
“Đừng lo lắng, thương thế của ngươi sau một tháng nhất định sẽ lành lại thôi.”
“Mất chân rồi còn có hai tay, hai tay của ngươi vẫn rất lành lặn đó.”
Phượng Khương Trần một bên chỉ huy thị vệ nâng người bị thương đi, một bên lại trấn an người bệnh. Nghiêm túc, chuyên tâm, cẩn thận như vậy khiến người ta tưởng chừng như tinh lực của nàng là vô hạn.
Trên người Phượng Khương Trần như có một nguồn ma lực kì lạ hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Lời nói của nàng cũng khiến cho người khác không thể kháng cự, đám thị vệ không có chỉ thị của thái tử hay Trác Đông Minh vậy nhưng lại răm rắp nghe nàng phân phó.
Thậm chí những người bị thương nhìn thấy Phượng Khương Trần cũng ngừng rên rỉ. Nghe nàng trấn an cũng từ từ bình tĩnh lại, chủ động phối hợp làm việc cùng nàng.
Lúc này, ngoại trừ Phượng Khương Trần thì Vương Cẩm Lăng chẳng để ý đi nơi nào khác, trong mắt hắn lúc này đều là hình ảnh của Phượng Khương Trần, bỏ qua tất cả người bị thương chỉ để một mình nàng độc chiếm tầm mắt của bản thân.
Trong ánh đèn mập mờ, Vương Cẩm Lăng tựa hồ nhìn thấy một nữ tử áo trắng xách theo một hòm thuốc, đang đi qua đi lại trong quân doanh với xung quanh là khói lửa chiến tranh bao phủ.