Chương 1248
“Ta, ta muốn đi tiểu.” Vương Cẩm Lăng nhắm mắt lại, lớn tiếng nói, người không biết còn tưởng rằng đây là tráng sĩ chuẩn bị chịu chết, thực tế Vương Cẩm Lăng cũng thật sự bày ra một bộ dáng khẳng khái hy sinh.
“Đi tiểu? À, được, ngươi chờ một chút.” Phượng Khương Trần tự trách mình quá không cẩn thận, cư nhiên không nghĩ tới mấy việc này.
Vương Cẩm Lăng xấu hổ muốn chết, lại phát hiện Phượng Khương Trần không có nửa điểm tức giận cùng không được tự nhiên, nên cũng thoáng buông lỏng một chút, hắn vốn cũng không phải người cổ hủ.
Nhưng…Lúc Phượng Khương Trần cầm một cái chậu nhỏ nhét vào dưới thân hắn, còn nói cho hắn biết phải dùng như thế nào, ngay khoảng khắc đó tâm tình muốn chết hắn đều có, vừa tức vừa xấu hổ mà!
“Khương Trần, ta không cần loại đồ vật này.” Nam tử hán đại trượng phu, dùng loại đồ vật này quá mất mặt, quan trọng nhất vẫn là hắn nếu dùng cái chậu nhỏ này thì không phải còn muốn Phượng Khương Trần giúp hắn đổ đi sao, cái này làm cho hắn không thể nào chấp nhận nổi.
“Thân thể của ngươi không thích hợp di chuyển, hiện tại chỉ có thể dùng cái này, Cẩm Lăng ta biết ngươi ngượng ngùng, nhưng hiện tại là tình huống đặc thù, ngươi tạm chấp nhận một chút, như vậy cũng tốt, chính ngươi ở trong này giải quyết ta đi ra ngoài chờ.” Phượng Khương Trần biết Vương Cẩm Lăng trong lòng khẳng định sẽ có cách ứng phó cho nên nàng cũng không có nói tới việc sẽ giúp đỡ.
Ở trong mắt nàng việc này hoàn toàn là chuyện bình thường, trước không nói tới Cẩm Lăng là bạn của nàng, cho dù chỉ là bệnh nhân của nàng đi chăng nữa thì nàng cũng muốn tận tình chăm sóc.
Đối mặt với cái chậu nhỏ dùng để tiểu, Vương Cẩm Lăng không ngừng cảm khái về sự tình phát sinh này, nhưng trước ba việc gấp của đời người hắn cũng không thể không nhận mệnh, nếu cứ tiếp tục nín nhịn tới mức mất khống chế mà tiểu ra người thì càng thêm xấu hổ. Vương Cẩm Lăng phải cố gắng rất nhiều mới có thể thuyết phục được bản thân, mặc kệ phản ứng trong lòng, run rẩy cởi quần ra lại phát hiện một việc:“Khương Trần……”
Vương Cẩm Lăng buồn bực đến không chịu được, hình tượng của hắn ở trong lòng Khương Trần sợ là đã rớt xuống tới đáy vực rồi.
“Làm sao vậy?” Phượng Khương Trần cũng không có đi xa, Vương Cẩm Lăng gọi nàng liền đi vào.
“Ta không cởi được.” Vương Cẩm Lăng chỉ chỉ quần mình, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng như Quan Công, nếu lúc này có một khối đậu hủ ở đây, hắn nhất định sẽ lấy nó đập vào đầu mình. Hắn thực sự muốn chết, muốn chết có được hay không a!
“Ta giúp ngươi.” Phượng Khương Trần không đợi Vương Cẩm Lăng lên tiếng, trực tiếp ngồi xổm xuống dưới, giúp Vương Cẩm Lăng cởi quần ra, hơn nữa còn giúp kéo cả quần xuống. Đương nhiên Phượng Khương Trần cũng không phải là kiểu người sẽ làm xằng làm bậy, nàng chỉ cởi bỏ quần ngoài.
Vương Cẩm Lăng nhắm mắt lại, môi mấp máy nhưng không nói gì, từ lúc trưởng thành tới giờ hắn chưa bao giờ xấu hổ như vậy, ngay cả lúc trước, khi đôi mắt còn chưa thấy được, hắn cũng chưa bao giờ gặp phải tình huống mất mặt như vầy.
Đại công tử ở trong mắt người ngoài giống như trích tiên, không biết đến khói lửa nhân gian, nhưng kỳ thật năng lực hành động của hắn rất mạnh. Bên người hắn chỉ có một gã sai vặt và một ít nha hoàn nên hầu hết một số việc vặt hắn đều tự mình xử lý.
Nhưng hiện tại, hắn giống như một phế nhân, cái gì đều làm không được, nhưng cố tình một mặt vô dụng này lại bị phơi bày toàn bộ trước mặt Phượng Khương Trần, ông trời người đây là đang trừng phạt ta sao.
“Cẩm Lăng, có chuyện gì cứ kêu ta, ngươi chỉ việc xem ta là đại phu sẽ thấy tốt hơn thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều.” Phượng Khương Trần nhìn Vương Cẩm Lăng tươi cười làm ra một bộ ta biết mà, ta có thể hiểu được.
Lần này thì ngay cả lỗ tai của Vương Cẩm Lăng đều đỏ đến nhỏ máu.
Phượng Khương Trần nói hắn đừng nghĩ quá nhiều, nhưng cố tình những đều nên và không nên nghĩ hắn đều đã nghĩ tới, sau đó cái thứ ở phía dưới thân kia lại không có mặt mũi mà đứng thẳng lên.