Chương 798
Trên đường đi, mấy người Tây Lăng Thiên Lỗi và Bắc Lăng Phượng Khiêm mấy lần dò hỏi về Lý Tưởng đều bị Hoàng Thượng lảng sang chuyện khác, nhắc đến chuyện hòa thân, Hoàng Thượng cũng cười ha hả, vừa không đồng ý cũng không từ chối.
Nhìn thấy mặt trời sắp khuất núi, ba người càng sốt ruột, trong hoàng cung xảy ra chuyện gì, bọn họ lờ mờ đoán được, nhưng lại không dám khẳng định, cộng thêm thái độ cứng rắn như cũ của Hoàng Thượng, làm cho bọn họ nghi ngờ có phải là Lý Tưởng đã để lại phương pháp chế tạo bom sấm sét.
Tây Lăng Thiên Lâm và Bắc Lăng Phượng Khiêm mấy lần không tìm được chỗ đột phá, đôi mắt xinh đẹp của Tô Quán lén lút liếc nhìn về phía Cửu Hoàng thúc đứng bên cạnh Hoàng Thượng, trong mắt lóe lên một tia sáng, ỷ vào mình là nữ tử, trực tiếp mở miệng hỏi: “Hoàng Thượng, Tô Quán mang theo sứ mệnh giữ gìn tình hữu nghị giữa hai nước đến Đông Lăng, bệ hạ của tôi hy vọng Tô Oản có thể ở lại Đông Lăng, duy trì nền hòa bình g của hai nước, nhưng Tô Quán đến Đông Lăng đã lâu, Hoàng Thượng lại không đề cập nửa lời đến chuyện này, không biết ý tứ của Hoàng Thượng là gì?”
Chỉ thiếu điều nói thẳng ra là, Tô Quán phụng hoàng mệnh phải gả đến Đông Lăng, nếu như ngài không an bài cho tốt, thì đó chính là phá hoại quan hệ ngoại giao của hai nước, đến lúc đó hai nước đánh nhau…
Nam Lăng Tô Quán quả nhiên không phải là một nữ tử tầm thường, mấy lời như vậy cũng chỉ có nàng ta mới dám nói, Cửu Hoàng thúc khinh thường quay mặt đi, nhìn về phía xa xa…
Trong đầu lại nghĩ đến, nếu Phượng Khương Trần nghe thấy tin này sẽ có phản ứng như thế nào, lúc trước nàng nghe thấy Tô Quán cố ý muốn gả cho hắn, thì đã rất tức giận muốn giết người, hiện tại không biết có còn giữ hình bóng của hắn trong tim hay không.
Hoàng Thượng mỉm cười nhìn Tô Quán, ánh mắt thường ngày vẫn mang theo sự uy nghiêm nay cũng nhiễm chút hiền hòa, nhìn qua giống như một vị học giả nho nhá, khí độ bất phàm.
Không thể không nói, dung nhan của Hoàng Thượng cũng khá là anh tuấn, chỉ là bình thường phải giữ được vẻ uy nghi, ánh mắt vô cùng sắc bén, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, cho nên mới không để ý đến diện mạo của ông ta.
Bị một vị đại thúc trung niên nhìn chằm chằm, cho dù da mặt của Tô Quán có dày đến mấy, thì nàng ta cũng không chịu được, mặt nàng ta đỏ bừng bẽn lẽn cúi đầu xuống, chẳng qua trong lúc cúi đầu, cũng không quên e lệ ngượng ngùng trộm nhìn sang Cửu Hoàng thúc.
Cô nương này giờ mới làm ra vẻ thẹn thùng, thì cũng đã muộn rồi!
Tuy Cửu Hoàng thúc không đặt tâm tư của mình đến Tô Quán, nhưng cũng đã nhìn thấy hành động này của Tô Quán, nó quá rõ ràng rồi.
Cửu Hoàng thúc không hề che giấu vẻ chán ghét của mình, thấy Hoàng Thượng và Tô Quán đều nhập vào cảnh giới “lấy tĩnh thắng động”, Cửu Hoàng thúc rất không nể nang gì mà nói: “Hoàng Thượng, thần đệ tối qua cả đêm không ngủ, nếu như không còn việc gì nữa, thần đệ xin phép được cáo lui.”
“Cửu đệ, tối quá đệ đi đâu mà lại mất ngủ cả đêm thế?” Hoàng Thượng đã biết chuyện Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần ở bên nhau từ lâu, trai đơn gái chiếc ở cùng một buổi tối thì sẽ làm chuyện gì đây.
“Cưỡi ngựa dạo đêm.” Cửu Hoàng tử chắp tay hành lễ, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Hắn khinh thường không muốn lấy Tô Quán, nhưng chiêu này của Hoàng Thượng thật sự quá đáng, đây không phải là muốn bắt anh đưa Phượng Khương Trần ra làm lá chắn sao, đến lúc đó Tô Quán lại không hận Phượng Khương Trần gần chết.
Được rồi, Cửu Hoàng thúc thừa nhận, nếu như là trước đây, hắn nhất định sẽ thuận thế mà đáp lại, nhưng mà bây giờ thì sao? Rõ ràng đã biết tối qua không nên đi cùng nàng ra khỏi thành, nhưng hắn vẫn đi, nếu đã đi cùng, vậy thì phải tận lực bảo vệ nàng.
“Cùng mỹ nhân thưởng ngoạn cảnh đêm, trái lại cũng là một câu chuyện đẹp.” Hoàng Thượng cười làm lành, đối diện với thăm dò của Tây Lăng, Nam Lăng và Bắc Lăng, Hoàng Thượng cũng không mềm không cứng, trên tay ông ta ngoài tấm vương bài Lý Tưởng ra, thì còn một quân bài nữa, đó chính là quà mừng thọ Vũ Văn Nguyện Hòa dâng tặng.
Không có bom sấm sét của Lý Tưởng, Hoàng Thượng sẽ lùi lại một bước, nhưng sẽ không đồng ý sở cầu của Tây Lăng Thiên Lâm, Bắc Lăng Phượng Khiêm và Tô Quán, có một số chuyện, không thể nhún nhường, ví dụ như chuyện Cửu Hoàng thúc và Tô gia kết minh.