Chương 910
Nàng không có hứng thú kết bạn với Tây Lăng Thiên Vũ, giữ mối quan hệ giữa bệnh nhân và thầy thuốc là đủ, mặc dù Tây Lăng Thiên Vũ thấy thất vọng, nhưng cũng không nói nhiều.
Nhưng mà Cửu Hoàng thúc lại rất vừa lòng, còn tưởng rằng Phượng Khương Trần đang muốn giải thích lý do cho hắn, nàng và Tây Lăng Thiên Vũ ôm nhau vừa nãy là do tai nạn, biết hắn không hài lòng nên cố ý phân rõ khoảng cách.
Chỉ có thể nói rằng đây là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.
“Nhị hoàng tử, chân trái của người bị hoại tử. Ta đề nghị người nên cắt bỏ chi phần đã bị hoại tử, sau đó thay chi.” Phượng Khương Trần cố gắng hết sức tìm lời nói khiến đối phương có thể nghe hiểu được.
“Thay chi? Giống như lời của Cốc chủ thần y Cốc nói cái gì mà di hoa tiếp mộc đó sao? Ngươi có thể làm được không?”
Tây Lăng Thiên Vũ biết rất rõ hiện tại đối với chân của mình chỉ có thể dùng phương pháp này, mặc dù là gắn một phần của người khác lên cơ thể mình hắn cảm thấy có phần rất bài xích, nhưng nếu so với việc có thể đi lại bình thường thì điều này hắn vẫn có thể chịu đựng được.
“Đúng là thay chi, nhưng phương pháp mà ta nói hẳn có phần hơi khác với Cốc chủ thần y Cốc.”
Đối với Cốc chủ thần y Cốc, Phượng Khương Trần đã từng gặp qua và biết rằng ông ta là một thầy thuốc kỳ quái.
Đối với ông già đó, Phượng Khương Trần rất kính trọng ông ta. Trong mắt Phượng Khương Trần, Cốc chủ thần y Cốc là một thiên tài y học. Tất nhiên, ranh giới giữa thiên tài và kẻ điên đều ở chung một đường, điều đó chỉ phụ thuộc vào cách người đời nghĩ về ông ta.
Hơn nữa, trong mắt người đời, kỹ năng y học của nàng là do được truyền dạy từ thần y Cốc, và những người ở thần y Cốc cũng không ra mặt phủ nhận, cứ như vậy chấp nhận chuyện của nàng, nên nàng đối với thần y Cốc cũng không có bài xích.
“Có gì khác nhau sao?”
Tây Lăng Thiên Vũ cố gắng hết sức kìm nén kích động trong lòng, nhẹ giọng hỏi, nhưng bàn tay nắm chặt cùng mồ hôi trên lòng bàn tay của hắn đã để lộ ra tâm trạng của hắn.
Việc có thể hồi phục lại đang ở ngay trước mắt, nếu hắn không kích động thì hắn không phải là người.
Phượng Khương Trần làm sao có thể không biết được những thay đổi của bệnh nhân, nhưng nàng là một thầy thuốc xuất sắc, một thầy thuốc giỏi là cần phải hiểu tâm trạng của bệnh nhân, vì bên kia không muốn nàng biết sự lo lắng và mong đợi của hắn nên nàng cũng sẽ coi như không biết.
Phượng Khương Trần rất không quen với bàn tay trống rỗng, xoay người mở hộp thuốc lấy ra bút than và bảng viết, một bên vừa viết lời dặn dò của thầy thuốc vừa nói: “Nhị hoàng tử, kỹ thuật cắt bỏ chi mà ta làm cho người không phải là chi bị lấy ra khỏi cơ thể của người sống, mà là chế tạo một chiếc chân giả riêng phù hợp với người.”
“chân giả? Đó là cái gì?”
Không nói đến Tây Lăng Thiên Vũ, ngay cả Cửu Hoàng thúc cũng rất tò mò. Nếu loại chuyện này có thể được sản xuất với số lượng lớn, thì những binh lính bị tàn tật đó cũng sẽ gặp phước.
Phượng Khương Trần dường như biết rằng ý tưởng của hai người giống nhau, nên sớm đưa tay ra cho biết sự tính chất phức tạp của chuyện này: “Chân giả được làm bằng vật liệu đặc biệt để bù đắp cho chức năng một phần của chi. Việc sản xuất và lắp đặt chân giả là một quá trình phức tạp, trong quá trình không được phép xảy ra sai sót, nhưng năng lượng của ta có hạn, và tư liệu tham khảo cũng có hạn.”
Không phải Phượng Khương Trần không muốn, mà thực sự là…
Nàng có rất ít chân giả trong túi trị liệu thông minh của mình, chân giả thì ít mà số người tần tật lại rất nhiều.
Đừng nói ở thời cổ đại, mà ngay cả ở thời hiện đại, nàng cũng không thể bắt mọi người tàn tật đeo chân giả, và bộ phận giả này cũng được xếp loại. Kế hoạch mà nàng lập ra cho Tây Lăng Thiên Vũ là công nghệ mới nhất của quân đội.