Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần (truyện full Tác giả: Hoang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 637

 

“Đừng nói hôm nay nàng đã tát ngươi hai bạt tai, dù nàng có ở đây một đao giết ngươi, tiểu thư cũng không thể làm gì nàng ấy. Cuối cùng chúng ta vẫn chỉ là hạng nô tài thôi, chết coi như chấm dứt!”

 

Nhìn bộ dáng không phục của Thu Tuyết, Thu Vũ cũng lười phí lời, nói thẳng ra mệnh lệnh của Tô Quán: “Thu Tuyết, tiểu thư bảo ta nói cho ngươi biết. Người biết ngươi trung thành và tận tâm, nhưng trung thành cũng cần có mắt nhìn. Chuyện hôm nay ngươi xử lý thật sự không vừa phải, tiểu thư phạt ngươi quỳ ở đây một canh giờ.”

 

“Dạ.” Dù không tình nguyện, cuối cùng Thu Tuyết cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Tô Quán, quỳ xuống mà vô cùng uất ức.

 

Thu Vũ thở dài. Nàng ta hy vọng chuyện này có thể cho Thu Tuyết một bài học, khiến nàng ta hiểu rằng nơi này không phải Nam Lăng, không phải nơi Tô gia quyết định được.

 

Nàng quay người, lại nói với thị vệ: “Hôm nay Lưu đại nhân xử lý chuyện này rất khá, không khiến cho người Đông Lăng làm lớn chuyện. Ta sẽ báo lại với tiểu thư!”

 

“Thu Vũ cô nương khách sáo rồi, đó là điều ty chức nên làm.” Thủ lĩnh thị vệ Nam Lăng, Lưu đại nhân không dám kiêu căng, vẻ mặt khiêm tốn.

 

Thu Vũ cũng không nhiều lời nữa, khuôn mặt đang vui vẻ lại một mảnh ưu sầu, cúi người quay trở về nội thất.

 

“Xử lý xong cả rồi?” Khuôn mặt trắng bệch của Tô Quán hé ra, hữu khí vô lực hỏi.

 

“Đều đã làm theo lời tiểu thư, xử lý xong cả rồi ạ. Nhưng mà, bệnh của tiểu thư…” Lúc này Thu Vũ mới dám biểu lộ tất cả bất mãn và oán hận trong lòng ra ngoài: “Hoàng thượng Đông Lăng thật sự là khinh người quá đáng!”

 

Tô Quán cười lơ đễnh, lúc này trên khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ chỉ còn lại vẻ tái nhợt: “Có gì mà quá đáng chứ? Đường đường là thiên tử Đông Lăng, có nên cương quyết một chút cũng là phải làm. Bệnh này của ta cũng không chết được, chịu một chút sẽ thôi.”

 

Chỉ cần không bị Phượng Khương Trần chọc giận, Tô Quán vẫn còn rất lý trí: “Thu Vũ, tin tức đã truyền hồi chưa?”

 

“Đã truyền hồi rồi ạ, chỉ là tin tức của chúng ta chậm hơn Tây Lăng mấy bước, thậm chí còn không nhanh bằng phía Bắc Lăng.” Thu Vũ không dám nhìn vào khuôn mặt của Tô Quán, sợ nàng ta phát hỏa, cũng không muốn Tô Quán suy nghĩ, nhưng nàng ta thở dài thườn thượt: “Như lý giải của Hoàng thượng, ở nơi này rồi, chúng ta chẳng dùng được ai!”

 

Tuy là ngoài mặt Nam Lăng và Đông Lăng duy trì bang giao, như sự thật cũng như nước với lửa. Thám tử của Nam Lăng bị Đông Lăng đào ra sạch sẽ, Hoàng thượng bảo nàng ta đến Đông Lăng cũng là để nàng bồi dưỡng thám tử ở Đông Lăng thêm một lần nữa, việc này sẽ khiến cho quyền thế của Tô gia càng lớn hơn.

 

Người Đông Lăng cho là nàng ta chỉ là chất tử thôi, nhưng họ không biết nàng mới là kẻ chủ sự chân chính. Cao ngạo, kiêu căng thì thế nào? Chỉ có như vậy, nàng ta mới tiện làm việc.

 

“Được rồi, nơi này không cần hầu hạ nữa, điều tra rõ người kia đi. Tốt nhất là đưa người đến Nam Lăng. Nếu không được thì tìm cách kết liễu hắn đi.” Mới chỉ nói mấy câu thôi, bộ dạng Tô Quán đã hữu khí vô lực. Nàng ta ôm chặt bụng bằng hai tay, cắn chặt răng.

 

“Tiểu thư?” Thu Vũ đau lòng tiến lên, nhưng lại bị Tô Quán đuổi tiếp: “Đừng đến gần ta, đi làm việc đi!”

 

“Dạ.” Thu Vũ nén lệ, lui xuống, chỉ để lại một Tô Quán còn đau đến lăn lộn.

 

Phượng Khương Trần ra khỏi Tĩnh Thu Viên liền cáo biệt với Tôn Chính Đạo. Vương Nghiệp đã xếp người đưa nàng về, nào biết còn chưa đi đã gặp được Cửu Hoàng thúc.

 

“Phượng tiểu thư, Cửu Hoàng thúc cho mời.” Người đến chính là thái giám lần trước cướp người với xa phu của Vương Cẩm Lăng. Hắn ta nhìn chằm chằm Phượng Khương Trần, có chút khẩn trương, sợ nàng sẽ từ chối.

 

Lần trước sau khi Cửu Hoàng thúc trở về, hắn đã không nói chuyện suốt hai ngày, sắp khiến y đau vỡ đầu rồi.

 

Phượng Khương Trần thật sự không muốn lên, nhưng trốn tránh không phải cách giải quyết vấn đề. Nàng liếc nhìn qua xe ngựa đối diện một cái, gật gật đầu, sau khi tạ ơn Vương Nghiệp thì cùng thái giám đi đến cạnh xe ngựa của Cửu Hoàng thúc.

 

“Khương Trần tham kiến Cửu Hoàng thúc, Cửu Hoàng thúc thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Phượng Khương Trần quỳ gối bên ngoài xe ngựa.

 

Đây cũng là một trong những nguyên nhân nàng không muốn gặp Cửu Hoàng thúc. Mỗi lần gặp Cửu Hoàng thúc trước mặt người khác, nàng đều phải quỳ hành lễ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK