Chương 420
“haiz..”
Phượng Khương Trần âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặc dù nàng hiểu rõ, khám bệnh cho những người đứng đầu thoạt nhìn có vẻ vinh dự nhưng thực ra lại là một công việc nguy hiểm, tuy nhiên nàng chưa bao giờ nghĩ nó lại nguy hiểm như thề.
Túc Thân vương muốn giết nàng còn dễ hơn cả giết một con kiến.
Bởi vì phải đến gần Túc Thân vương khám bệnh, hơn nữa người này vẫn đang đề phòng nàng, Phượng Khương Trần căn bản không dám làm ra bắt cứ hành động khác thường nào, cho nên túi trị liệu thông minh chắc chắn không thể dùng, nàng chỉ có thể dựa vào triệu chứng và kinh nghiệm của mình mà thôi.
Nếu là đau răng, đương nhiên phải kiểm tra khoang miệng, Phượng Khương Trần không khách khí nói: “Vương gia, ngài có thể cho người lấy một chiếc gương đồng nhỏ, một chén rượu mạnh và một chiếc đũa đến đây không, tốt nhất là lầy thêm một viên dạ minh châu đề chiều sáng.”
*Đi lấy đi.” Túc Thân vương hơi khó hiểu, nhưng cũng không mở miệng hỏi để làm gì mà chờ Phượng Khương Trần chủ động giải thích, nào ngờ chỉ thấy nàng đứng đó, hoàn toàn không có ý định giải thích với mình.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Túc Thân vương gặp phải một đại phu như Phượng Khương Trần, chỉ biết mắt tròn mắt dẹt nhìn nàng.
Phượng Khương Trần thấy, nhưng lại giả vờ như không phát hiện ra, cúi đầu nhìn xuống mũi giày của mình, Vương Cẩm Lăng bưng tách trà lên nhấp một hớp, che giấu ý cười trong mắt.
Phượng Khương Trần chưa bao giờ cam chịu thiệt thòi, nuốt hận vào trong.
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, một khi nắm bắt được cơ hội, Phượng Khương Trần lập tức báo thù.
Bên này Phượng Khương Trần đang chờ hạ nhân đưa đồ đến thì trong hoàng cung, Hoàng thượng cũng vừa nhận được tin tức nàng đang ở Túc Thân vương phủ.
Hoàng thượng cau mày, trong mắt lóe lên tia tức giận, hai tay siết chặt thành nắm đắm.
Căn bệnh đau răng của Túc Thân vương không phải một sớm một chiều, nhưng Phượng Khương Trần sớm không đi, muộn không đi mà lại đi vào thời điểm này, mục đích trong đó còn phải nói sao?
“Lão Cửu ơi Lão Cửu, đây chính là do ngươi bức trẫm, vậy thì cũng đừng trách trẫm giết gà dọa khi.”
“Người đâu.” Hoàng thượng đứng lên: “Triệu Tả tướng đến điện Thái Hoà nghị sự.”
Nói xong, hắn lập tức sải bước bỏ đi.
Tối nay, chắc chắn sẽ là một đêm không ngủ.
Cửu hoàng thúc ở trong thiên lao không thể ngủ được chỉ vì mùi hương quá nồng nặc, vậy thì toàn bộ người trong kinh thành cứ ngoan ngoãn thức cùng hắn đi thôi.
Sau khi hạ nhân đưa đồ đến, Phượng Khương Trần vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Vương Cẩm Lăng đến giúp đố: “Cầm gương, giữ chắc vào.”
Đặt chiếc gương đồng ở trước miệng Túc Thân vương, Phượng Khương Trần nhúng đôi đũa vào trong rượu, ra hiệu cho Túc Thân vương há mồm ra, Túc Thân vương đã quen được Thái y kiểm tra theo cách này nên cực kỳ hợp tác.
Phượng Khương Trần cầm viên dạ minh câu bằng tay trái, tay phải cầm đũa, thoạt nhìn trông có vẻ hơi buồn cười nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.
Cần thận, chuyên nghiệp, làm rất ra hình ra dáng khiến mọi người không dám khinh thường.
Túc Thân vương há miệng, Phượng Khương Trần điều chỉnh vị trí của chiếc gương đồng trong tay Vương Cẩm Lăng một chút, lắc lắc viên dạ minh châu trong tay thì thấy…
Toàn bộ khoang miệng của Túc Thân Vương đều được phản chiếu trên chiếc gương đồng.
Túc Thân vương nghĩ thần: “Có chút thông minh.”
Nhưng Phượng Khương Trần lúc này không còn tâm trí để quan tâm đến người này, nhìn hàm trên hàm dưới của Túc Thân vương, tổng cộng có tám cái răng đã bị nhỏ, lông mày vô thức nhíu chặt lại.
Ở thời cổ đại, nhỗ răng không thể bịt kín dây thần kinh bị đau, nếu cứ tuỳ tiện nhỗ theo cách này thì chưa nói đến vấn đề đau nhức mà chỉ riêng việc xử lý vết thương đã vô cùng nan giải.
Răng nhỗ sẽ chỉ còn lại lỗ máu, giai đoạn đầu bị nhỗ thì không sao, nó sẽ phục hồi gần như nguyên vẹn, nhưng cứ liên tục nhỗ như thế thì cục máu đông vẫn còn ở đó, phần nướu thậm chí còn sưng đỏ hơn nữa.
“Vương gia, lát nữa khi Phương Trần hỏi ngài có đau hay không, ngài hãy trả lời thật lòng nhé.” Nàng thực sự rất sợ vị Túc Thân vương này giả vờ kiên cường, đau cũng không rên rỉ.
“*Ừ.” Lần này Túc Thân vương tỏ ra rất hợp tác, có lẽ là sợ đau.
Phượng Khương Trần cầm chiếc đũa gõ gõ toàn bộ răng trên và răng dưới, Túc Thân vương đều liên tục nói đau, như thể cái răng nào cũng bị đau vậy.