Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần (truyện full Tác giả: Hoang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 365

 

“Câm miệng.” Phượng Khương Trần trừng mắt liếc nhìn Tạ Tam, làm cho hắn sợ tới mức không dám hỏi lại.

 

Sau khi tiêm xong, đem tách kim tiêm và ống tiêm ra, giúp nàng ta lau miệng vết thương, cạo phần thịt xung quanh nanh sói sạch sẽ, lấy thuốc cầm máu, khâu miệng vết thương lại một cách hoàn hảo.

 

Nhìn thấy Phượng Khương Trần xe chỉ luồn kim trên thịt, mọi người kêu lên kinh ngạc nhưng cũng không hỏi.

 

Trên người muội muội Tạ Tam còn có vết thương khác, Phượng Khương Trần dùng rượu mạnh sát trùng, sau đó đắp thuốc, nếu cần khâu sẽ tiếp tục khâu lại.

 

Dĩ nhiên Phượng Khương Trần chọn phương pháp dung hợp, không cần cắt chỉ, sau khi khâu xong liền đưa thuốc kháng viêm cho Tạ Tam: “Đưa hai viên thuốc này cho nàng ta ăn đi.”

 

Quay đầu lại phát hiện Vương Thất, Vương Cảm Lăng cùng đám người Ôn Nghỉ đang ở phía sau nàng, Phượng Khương Trần không chút khách khí điều động: “Các người không phải nên giúp ta sao? Động tay động chân đi sát trùng vết thương cho người khác đi, cẩn thận chính mình đừng đụng tới, nếu miệng vết thương có nanh sói hay gì đó thì báo cho ta.”

 

Sát trùng miệng vết thương rất quan trọng, sau khi sát trùng cho những người này trước thì tiếp theo nàng làm gì cũng nhanh hơn nhiều.

 

“Được.” Vương Cẩm Lăng và Vương Thất vội vàng đáp ứng.

 

Nhìn Phượng Khương Trần làm, bọn họ nhận ra cũng không quá khó lắm.

 

“Chúng ta sẽ không…” Đám người Ôn Nghi không dám động tay vào.

 

“Không ai mới sinh ra mà biết làm.” Phượng Khương Trần chỉ nói một câu, không nhiều lời nữa, bưng khay tiếp tục đi về phía người bị thương.

 

“Muội muội ta…” Tạ Tam lo lắng hỏi.

 

“Không sao, đại phu sẽ đến nhanh thôi.”

 

Nàng chỉ có một người, chỉ có thể đơn giản xử lí đảm bảo cho vết thương không bị nhiễm trùng là tốt rồi.

 

Tạ Tam còn muốn nói gì đó đã bị Vương Thất chặn lại: “Ta biết ngươi lo lắng cho muội muội nhưng hãy tin tưởng Phượng Khương Trần, nàng ấy là người có chừng mực, hơn nữa người bị thương không chỉ có mình muội muội người, Phượng Khương Trần không thể chăm sóc muội muội ngươi mãi được. Ngươi ở đây trông coi muội muội, ta và đại ca sẽ đi giúp, nếu có việc gì sẽ gọi ngươi một tiếng, Phượng Khương Trần không phải người không biết lí lẽ.”

 

Tạ Tam xấu hỗ gật đầu: “Là ta đã nóng vội quá.”

 

“Lo lắng quá sẽ bị loạn.”

 

Vương Cẩm Hàn cũng hiểu được, nếu ca ca của hắn ta bị thương, hắn ta cũng sẽ lo lắng và bối rối như thế, nhưng chỉ cần có Phượng Khương Trần ở đó, hắn ta sẽ yên tâm…

 

Vương Cẩm Lăng muốn giúp Phượng Khương Trần nhưng hắn còn có chuyện khác phải làm nên dặn dò một tiếng rồi vội vàng đi ra ngoài.

 

Phượng Khương Trần biết hắn muốn đi điều tra việc đàn sói tắn công lần này.

 

Người bị cắn có thương tích không nhiều, có Vương Thất cùng đám người Ôn Nghi giúp đỡ làm cho Phượng Khương Trần càng xử lí nhanh hơn, bản thân nàng cũng đã ứng phó quen với trường hợp như vậy nên không lúng túng chút nào.

 

Những chỗ nên khâu sẽ khâu lại, những chỗ không nên khâu thì Phượng Khương Trần cũng không có lãng phí thời gian, đám người Ôn Nghi bị Phượng Khương Trần chỉ huy chạy lòng vòng.

 

Nhìn thấy động tác của bọn họ ngày càng thuần thục, Phượng Khương Trần càng lúc càng muốn có một người trợ lí giải phẫu để phụ giúp mấy việc vặt, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.

 

Khi đại phu tới thì vết thương của mọi người đã được Phượng Khương Trần xử lí ổn thỏa, đại phu đến đây cũng không có chuyện gì làm.

 

Nhìn thấy phương pháp trị liệu của Phượng Khương Trần, trên mặt đại phu tràn đầy sự sùng bái, dù cho thế nào đi chăng nữa cũng phải đi tìm Phượng Khương Trần bái nàng làm thầy, đáng tiếc là tìm không thấy người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK