Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần (truyện full Tác giả: Hoang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12: Cứu người

Phượng Khương Trần không biết hai vị quan sai này nghĩ thế nào dĩ nhiên cho dù có biết thì nàng cũng sẽ không để ý vả lại nàng cũng không rảnh để quan tâm đến.

Bởi vì khi nàng vừa bước ra khỏi cửa thì đã nhanh chóng phát hiện ra rằng nàng lại bị người khác bao vây.

Ở bên ngoài Phượng phủ có không ít tên sai vặt và nha hoàn cứ lúc ẩn lúc hiện ở đây giống như một kẻ xấu vậy thỉnh thoảng thì có một đôi mắt dõi theo Phượng Khương Trần.

Lúc đối diện với ánh mắt của Phượng Khương Trần thì người đó lại thu hồi tầm mắt một cách bất an.

Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại…

Tình cảnh này cứ như nàng là quái vật vậy.

Phượng Khương Trần cười khổ một tiếng.

Nàng giống như không bằng một con quái vật vậy.

Quái vật thì vẫn có thể thu vào một chút tiền vé vào khi đi xem triển lãm nhưng còn nàng?

Chỉ có thể cho người ta nhìn công cốc để người ta đánh giá nhân phẩm từ đầu tới chân.

Những nha hoàn và tên sai vặt này đều nhận lệnh từ chủ tử nhà họ đến để cười nhạo Phượng Khương Trần rồi sau đó quay về báo cho các chủ tử nghe.

Phải biết rằng bây giờ Phượng Khương Trần chính là trò cười của hoàng thành một trò cười rất lớn.

Đầu năm nay nếu lúc tụ họp hay đi dạo quanh vườn mà người nào không nói ra được dạo gần đây Phượng Khương đã gây ra trò cười gì thì người đó bị tụt lại phía sau rồi.

Nhất là khi thấy có quan sai tới Phượng phủ người xung quanh đến xem nhiều hơn so với bình thường gấp mấy lần cứ như là phải thấy Phượng Khương Trần đi ra từ trong cái hang.

Vừa ra khỏi cửa đã lập tức gặp phải cái tình cảnh này cũng không nằm ngoài suy đoán của Phượng Khương Trần.

Thế gian này luôn có một đám người lấy việc người ta bị bêu xấu nói xấu trên vết thương của người khác để làm thú vui.

Phượng Khương Trần khẽ đảo mắt nàng tỏ ra rất khách khí mà gật đầu với mọi người cũng không thèm đếm xỉa đến ánh nhìn của mọi người và tiếng cười giễu cợt Phượng Khương Trần bắt đầu đi theo sau lưng quan sai một cách sảng khoái.

Xem nàng như là quái vật thì thế nào.

Phượng Khương Trần nàng đây không trộm không cướp trong sạch vậy thì sợ gì thế nhân chỉ chỉ chỏ chỏ.

Được rồi trong lòng nàng dường như có mấy phần không được thoải mái điều chỉnh một chút là được rồi dù sao những người này muốn xem trò đùa của nàng đó là không thể nào.

“Phượng tiểu thư…”

“Phượng tiểu thư…”

Phượng Khương Trần đi dọc đường vốn dĩ mấy người đến xem náo nhiệt chẳng biết tại sao từng người một lại ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ một cách rất cung kính đợi đến khi bọn họ phát hiện ra hành động của họ thì Phượng Khương Trần đã đi tới.

Hai vị quan sai dẫn đường cũng cảm thấy rất khó hiểu Phượng tiểu thư thật đúng là kỳ quái…

Mà đằng sau đám người đó có một đôi nam nữ đặc biệt đứng ở chỗ khúc quanh cũng đang quan sát Phượng Khương Trần như mọi người vậy.

Bọn họ là lén lẻn vào hoàng thành Đông Lăng đó là Thái tử Tây Lăng – Tây Lăng Thiên Lâm và công chúa Tây Lăng – Dao Hân lần này bọn họ không phải là cố ý đến gặp Phượng Khương Trần.

Là trùng hợp thôi.

Nhìn Phượng Khương Trần cao ngạo giống như một công chúa nàng cũng chẳng cần dùng lời nói để khiến tất cả mọi người không dám khinh thường đôi mắt của Tây Lăng Thiên Lâm thoáng lóe lên tia giống như một con mãnh thú thấy con mồi.

Đối với nam nhân mà nói nữ nhân có khí chất kiêu ngạo bất phàm như Phượng Khương Trần quả thật là một con mồi thượng đẳng.

“Dao Hân nữ nhân này chắc chắn không phải là người chịu thua thiệt mà nuốt vào trong bụng lại càng không phải là người ngồi chờ chết.”

“Nàng ta không đơn giản đến thế sao không phải chỉ là một cô nhi không cha không mẹ sao muốn giết nàng ta thì cũng dễ như trở bàn tay chỉ là giết nàng ta rồi vẫn chưa hả giận được thôi.” Công chúa Dao Hân đứng ở đằng sau đám người kia thấy Phượng Khương Trần không hề bị ảnh hưởng dù chỉ một chút khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta lộ ra vẻ ghen tị.

Nàng ta thật sự không hiểu Phượng Khương Trần đó rốt cuộc có gì tốt mà phụ hoàng của nàng ta mỗi ngày đều nhìn bức họa mẫu thân của nàng hoàn toàn không để ý gì đến mẫu hậu nàng ta.

Nam nhân mà nàng ta thích lại là vị hôn phu của Phượng Khương Trần.

“Dao Hân phụ hoàng cho muội tới Tây Lăng không phải là để đến kiếm chuyện với Phượng Khương Trần.” Tây Lăng Thiên Lâm lắc đầu một cái rồi lên tiếng khuyên người muội muội không chịu thua kém này.

“Được rồi hoàng huynh huynh đừng thuyết giáo muội nữa không phải chính huynh cũng đùa rất vui vẻ sao.”

“Được rồi Dao Hân chúng ta đi làm chính sự.” Tây Lăng Thiên Lâm tỏ ra cưng chìu mà vỗ lên bả vai của Dao Hân một cái.

Dao Hân gật đầu rồi đi đến khu nhà trọ ở trong thành.

Tây Lăng Thiên Lâm có hơi do dự một chút sau đó hắn ta quyết định đi theo sau lưng Phượng Khương Trần.

Ở đằng sau lưng người nam nhân mặc bộ y phục màu đen cũng bắt đầu đi theo từ đằng xa xa lúc này theo lý mà nói thì hắn ta nên đuổi theo Dao Hân chỉ là…

Cuối cùng người nam nhân mặc bộ y phục màu đen kia lại đi theo đằng sau Tây Lăng Thiên Lâm.

Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Phượng Khương Trần như có như không vậy.

Đối với cái đuôi ở đằng sau lưng này Phượng Khương Trần hoàn toàn không nhận ra nàng vẫn đang đắm chìm trong thế giới của chính nàng nhìn con phố cổ kính này rồi sờ lên chiếc vòng ở tay trái Phượng Khương Trần có cảm giác như thời gian và không gian trở nên hỗn loạn những gì ở trước mắt nàng cũng dường như trở nên mơ hồ…

Ở bên trái là những cái bánh bao nóng hổi bên phải là gian hàng bày bán túi thơm và quạt vẽ hình mỗi tiểu thương đều đang ra sức hô hào bán hàng những khung cảnh lần lượt này rất náo nhiệt…

Đi trên con phố xa lạ đột nhiên Phượng Khương Trần có cảm giác lạc lõng.

Nàng thật sự thuộc về cái thế giới này sao?

Nhưng đúng vào lúc này có một tiếng la hét thảm thiết vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ linh tinh của Phượng Khương Trần Phượng Khương Trần dừng bước chân lại sau đó nàng quay lưng về phía âm thanh phát ra.

Một thiếu niên với bộ y phục rách rưới đang nằm dưới đất miệng thì lẩm bẩm dáng vẻ trông rất thống khổ mà xung quanh đều là những người tới tham gia náo nhiệt.

“Tạo nghiệt ghê thiếu niên này thế mà lại bị con rắn độc mà mình bắt cắn.”

“Con rắn này độc thật đấy!”

Có người bị thương?

Theo bản năng của một y bác sĩ Phượng Khương Trần bước tới chỗ người thiếu niên kia.

“Tránh ra…” Đẩy đám người ra Phượng Khương Trần đứng ở trước mặt người thiếu niên thấy chân trái của thiếu niên đen và sưng lên còn có một chiếc giỏ trúc bị thủng trong giỏ trúc có một con rắn nhỏ màu xanh dài khoảng chừng một thước lớn bằng cánh tay con nít vậy.

Nàng cẩn thận kiểm tra vết thương mừng vì răng nanh không dính ở chỗ vết thương nọc độc cũng không lan ra nhanh.

“Phượng tiểu thư Phượng tiểu thư…”

Hai vị quan sai nhìn ra đằng sau lưng không thấy bóng người đâu bọn hắn nhanh chóng quay đầu lại thấy Phượng Khương Trần đang đứng ở trước mặt thiếu niên bị trúng độc thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tiểu thư nhà quan chưa xem qua náo nhiệt bao giờ đúng không.

“Phượng tiểu thư đừng đụng lung tung. Có độc đó ta ta đi tìm đại phu.” Một trong hai người quan sai vội vàng tiến tới nhắc nhở nàng.

“Ta biết chờ các ngươi tìm đại phu thì hắn đã chết rồi.”

Phượng Khương Trần cũng không thèm để ý đến hai tên quan sai nàng đặt chân trái của người thiếu niên nằm ngang rồi lấy ra một con dao nhỏ được buộc vào bên chân nàng nhanh chóng rạch ống quần thiếu niên đang bị trúng độc.

Nàng nhặt lấy một cái cây dài nhất rồi cột chặt nó vào vị trí bắp đùi của người thiếu niên như vậy sẽ làm chậm quá trình độc tiến vào tim…

Ngay sau đó nàng lại lấy ra từ dụng cụ buộc bên chân nàng một con dao nhỏ chuyên dùng để giải phẩu ở trên chỗ rắn cắn nàng rạch một đường chữ thập rồi dùng sức bóp cho máu độc chảy ra…

“Phượng tiểu thư tiểu tiểu thư biết trị độc rắn sao?” Hai tên quan sai đều cảm thấy kinh ngạc.

Phải biết rằng lúc này có rất nhiều người bị rắn độc cắn bị thương cũng bởi vì không được chữa trị kịp thời mà chết dưới răng kịch độc của rắn độc…

“Không biết.” Phượng Khương Trần trả lời một cách rất dứt khoát.

Quả thật là nàng không biết đây chẳng qua chỉ là sơ cứu mà thôi.

Đợi đến khi máu chảy ra từ chân trái của người thiếu niên biến thành màu đỏ nhìn thời gian Phượng Khương Trần lập tức mới lỏng băng trên đùi thiếu niên ra.

Nếu tiếp tục siết lại thì thịt trên bắp đùi sẽ bị hoại tử.

Sau khi nới lỏng ra Phượng Khương Trần kiểm tra đồng tử của thiếu niên một chút rất tốt phản ứng với ánh sáng vẫn rất nhạy bén như cũ có thể thấy thiếu niên này không bị độc tiến vào sâu không sao nữa rồi.

“Thần tiên tỷ? Đệ đã chết rồi sao?” Thiếu niên mơ mơ màng màng nằm ở dưới mặt đất vừa mở mắt ra đã thấy một cô nương xinh đẹp nhưng không mị hoặc còn tưởng rằng bản thân đã chết rồi.

Lúc Phượng Khương Trần dùng đao giọng cũng không quá lớn nghe người thiếu niên hỏi như vậy nàng cũng không có tâm tư gì mà trả lời:

“Ta không phải thần tiên tỷ đệ cũng chưa có chết ta họ Phượng tên Phượng Khương Trần bây giờ ta đang cứu đệ.”

Phượng Khương Trần nói rất nhanh nhưng lại không khiến cho người ta cảm thấy dồn dập mà sau khi nói lời này xong Phượng Khương Trần lập tức không để ý tới người thiếu niên này nữa mà nàng xoay người nhìn con rắn độc nhỏ ở trong giỏ trúc dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người nàng đưa tay vào giỏ trúc…

“Phượng tiểu thư cẩn thận…”

“Phượng tiểu thư có độc…”

Hai vị quan sai bị dọa sợ tới mức khuôn mặt biến sắc cả hai người lảo đảo lùi về phía sau.

Rắn rắn độc đó…

“A…”

Có người ở trong đám người kia thét lên…

Ở góc tối Tây Lăng Thiên Lâm suýt chút nữa là đụng phải góc tường rồi.

Phượng Khương Trần ngươi cũng quá…

Tây Lăng Thiên Lâm suy nghĩ cực kỳ nghiêm túc hắn ta vẫn chưa lấy thê tử có nên nạp Phượng Khương Trần về làm phi không?

Ừ!

Tây Lăng Thiên Lâm nghiêm túc gật đầu một cái.

Đề nghị này không tệ!

Vừa có thể vả vào mặt của hoàng thất Đông Lăng lại còn có thể khiến bản thân hắn ta cảm thấy cao hứng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK