Chương 1210
Rất nhanh, Phượng Khương Trần đã đến. Cả người nàng nhiễm máu vẫn chưa rửa sạch, sợi tóc vướng víu trên cổ, trán lấm tấm mồ hôi, nhìn vô cùng nhếch nhác, không một tia mỹ cảm. Nhưng chỉ cần nhìn kĩ, ngươi sẽ phát hiện đôi mắt Phượng Khương Trần sáng đến dọa người, bởi vì đôi mắt đó mà khí chất cả người đều khác hẳn.
“Bái kiến Cửu hoàng thúc, bái kiến ba vị điện hạ.” Phượng Khương Trần không vì có Cửu hoàng thúc chống lưng mà tùy tiện, vẫn không tự ti không kiêu kiêu ngạo như cũ, cũng không vì chuyện lúc trước mà ôm lòng thù hận.
Bất kể là Phượng Khương Trần nghĩ như thế nào, ít nhất bề ngoài cũng không để người ta bắt được lỗi sai nào. Không thể không nói, phong thái và tấm lòng này ngay cả nam nhân cũng không bằng.
“Miễn lễ.” Cửu hoàng thúc vì chút giận cho Phượng Khương Trần mà khua chiêng gióng trống như vậy, thậm chí còn bỏ qua hoàng thượng trực tiếp hạ lệnh bao vây Thú Uyển, nhưng thái độ đối với Phượng Khương Trần trước mặt mọi người vẫn không thân thiết như cũ.
“Khương Trần, Dạ thiếu chủ thân thể có vấn đề, nàng khám giúp hắn đi.”
Lại là một tình huống khiến người xem không hiểu, Tây Lăng Thiên Lâm chỉ cảm thấy bản thân như đang lọt trong sương mù, nhìn thế nào cũng không hiểu quan hệ của Cửu hoàng thúc và Phượng Khương Trần.
“Vâng.” Phượng Khương Trần không làm khó, cũng không nhân cơ hội cáo trạng, nàng rất rõ thiên hạ này chỉ có chuyện Cửu hoàng thúc không muốn biết, chứ không có chuyện Cửu hoàng thúc không biết.
Cửu hoàng thúc làm việc tự có suy tính, nàng không hiểu cũng không sao, chỉ cần phối hợp là được, chịu thiệt nhỏ để chiếm lợi ích lớn.
“Đúng rồi, Dạ thiếu chủ thân phận tôn quý, nàng dùng thuốc cẩn trọng.” Cửu hoàng thúc như đột nhiên nhớ ra, nhắc nhở một câu.
Phượng Khương Trần ngừng chân lại một chút, lập tức gật đầu tỏ ý mình đã hiểu rồi.
Nếu nhưng nàng lí giải không sai thì lời của Cửu Hoàng thúc là ám chỉ rằng nàng chỉ cần làm bệnh tình của Dạ Diệp đỡ hơn một chút là được, không cần thiết phải chữa khỏi bệnh hoàn toàn cho hắn ta, chỉ cần để Dạ Diệp đó không chết ở đây là được.
Kỳ thực, Phượng Khương Trần cũng quyết định như vậy. Tuy rằng làm như vậy là không tuân theo đạo đức của người hành y, nhưng nàng cũng không có ý định hãm hại người khác, chẳng qua chỉ là kéo dài thời gian mắc bệnh một chút.
Nếu không như vậy thì sao nàng có thể khiến Dạ Diêp phải quỳ xuống cầu xin nàng chứ. Phượng Khương Trần nàng cũng là người nói được làm được, lời nàng nói ra bất kể là gì cũng đều phải thực hiện.
Đại phu cũng là người, cũng sẽ có cảm xúc chứ. Khi trước Dạ Diệp hắn ta từ chối để nàng trị liệu, thậm chí còn sỉ nhục nàng nữa. Lần này gặp phải hoạ lớn, thì đương nhiên phải trả giá thật đắt rồi, bằng không thì mặt mũi nàng vứt đi đâu?
Hơn nữa đại phu cũng chỉ là một nghề nghiệp, không phải là thánh mẫu. Nàng chẳng phải là người cao thượng nhân ái, bị kẻ khác tát má trái còn dâng má phải đến cho người ta đánh nốt.
Phượng Khương Trần tiến lên, vén chăn đang đắp trên người Dạ Diêp ra. Cả khuôn mặt hắn ta đều lộ rõ vẻ thống khổ, mắt nhắm lại, cắn môi không dám nhúc nhích giống như đang cố gắng kiếm chế nỗi thống khổ với nhục nhã của bản thân.
Nhìn đến gương mặt vặn vẹo với thân hình cứng ngắc của hắn ta, Phượng Khương Trần lắc lắc đầu… Nếu không phải có quá nhiều người trong phòng lúc này, Phượng Khương Trần còn có chút hoài nghi Dạ Diệp này là bị người ta cường bạo khủng khiếp lắm. Biểu tình này cũng quá giống đi, hại nàng có chút không nỡ xuống tay.
Hừ…tên đại gia nhà ngươi thân kiều thịt quý, ta không động vào ngươi thì liệu ngươi còn sống à.
Nhìn đến cái khăn lạnh như băng kia, đến cả phần da thịt đỏ rực kia. Không cần nhìn cũng biết được là tình huống gì rồi.