Chương 1149
Khó đoán nhất chính là tâm tư của đế vương, phụ tá cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể khuyên Đông Lăng Tử Châu bình tĩnh một chút, thuận tiện đưa ra một chủ ý nhỏ: “Điện hạ đừng nói vội, không bằng ngày mai chúng ta đến thăm Phượng Khương Trần đi.”
Nếu tạo mối quan hệ tốt đẹp với Phượng Khương Trần, nói không chừng còn có cơ hội xoay chuyển tình thế, tuy phụ tá không nói ra lời này nhưng hai bên đều hiểu rõ, Cửu hoàng thúc hiện tại chỉ nghe lời của Phượng Khương Trần.
“Đến thăm Phượng Khương Trần? Ngươi muốn một người có địa vị cao như bản điện hạ phải hạ mình, nhân nhượng với người có địa vị thấp như Phượng Khương Trần, nàng là cái thá gì chứ, không phải thật sự tưởng rằng là hoàng thẩm của bản điện hạ rồi sao, hừ… Nếu Cửu hoàng thúc coi trọng nàng thì đã không để người khác tùy tiện đồn đãi, thậm chí còn thả ra lời đồn bôi nhọ sự trong sạch của nàng, nếu hoàng thúc để ý nàng thì cứ trực tiếp cưới nàng về, vị trí Cửu hoàng phi không phải đang trống đấy ư.”
Đông Lăng Tử Châu vô cùng oán giận Phượng Khương Trần, lúc bình thường hắn lo ngại Cửu hoàng thúc nên không biểu hiện, bây giờ đang ở trong phủ thì cần gì phải giả vờ.
Phụ tá biết Đông Lăng Tử Châu sẽ nghĩ như vậy, lập tức đứng lên phân tích thay Đông Lăng Tử Châu, nói không phải Cửu hoàng thúc không quan tâm Phượng Khương Trần, trái lại là bởi vì cực kỳ quan tâm nàng nên mới cố ý tung ra những lời đồn đãi như vậy, để thế nhân cho rằng Cửu hoàng thúc chỉ coi Phượng Khương Trần như một món đồ chơi, như vậy thì địch nhân của Cửu hoàng thúc cũng không nghĩ đến việc sẽ dùng Phượng Khương Trần để uy hiếp Cửu hoàng thúc.
Đông Lăng Tử Châu bán tín bán nghi, dưới sự thuyết phục của phụ tá, cuối cùng hắn cũng cắn răng đồng ý ngày mai đến thăm Phượng Khương Trần. Mà một hai ngày nay, mấy vị hoàng tử đều bị giam trong biệt viện lại chậm chạp không tìm đối sách, một hai đối sách liền đánh chủ ý thẳng lên người Phượng Khương Trần.
Bọn họ biết rất rõ việc bắt thích khách gây ra náo động lớn như vậy, ngoài mặt là Trác Đông Minh gây rối nhưng người chân chính động thủ sau bức màn là Cửu hoàng thúc. Chỉ cần Cửu hoàng thúc buông lỏng chuyện này thì bọn họ mới có thể tự do, mà muốn Cửu hoàng thúc thả ra thì lại phải nhờ lời nói của Phượng Khương Trần.
Mặt khác, những vị hoàng tử khác nghe nói Châu Vương muốn đi thăm Phượng Khương Trần, bọn họ cũng không cam tâm chịu yếu thế, lựa chọn xuất phát cùng một ngày với Đông Lăng Tử Châu. Vì vậy, khi Phượng Khương Trần bệnh nặng đến ngày thứ mười, Nhị hoàng tử Vịnh Vương, Tam hoàng tử Hằng Vương, Tứ hoàng tử Tề Vương, Ngũ hoàng tử Châu Vương, Lục hoàng tử Thanh Vương và Thất hoàng tử Lăng Vương không hẹn mà cùng đến tiểu viện phía Tây thăm bệnh.
Phượng Khương Trần mặc một chiếc váy dài lộng lẫy, duyên dáng thướt tha, gió thổi lên làm làn váy nhẹ tung bay, nàng đi theo con đường quanh co khúc khuỷu đến đại điện, mịch ly trên đầu cũng lắc lư theo từng nhịp chân.
Đúng vậy, điều khiến Đông Lăng Tử Lãng sửng sốt chính là Phượng Khương Trần đeo theo mịch ly ra ngoài, nhưng mịch ly trên đầu lại được làm bằng vải lụa đen kéo dài đến mắt cá chân, tạo ra một hình ảnh hoàn toàn đối lập với bộ y phục tươi sáng, diễm lệ trên người nàng.
“Bái kiến các vị điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Phượng Khương Trần đi vào đại sảnh, thoải mái hành lễ, giọng nói thô ráp như một chiếc chiêng bị hỏng, ong ong vô cùng khó nghe. Nhưng Phượng Khương có vẻ như hoàn toàn không nhận ra, nàng yên lặng đứng trong đại sảnh, bỏ qua ánh mắt dò xét của mọi người, cũng không có ý định gỡ mịch ly xuống.
“Khụ khụ, miễn lễ.” Nhị hoàng tử Đông Lăng Tử Vịnh với tư cách lão đại, bất đắc dĩ nói.
“Đa tạ điện hạ.” Phượng Khương Trần khom người, đang chuẩn bị ngồi xuống nhưng lại bị Đông Lăng Tử Lãng ngăn lại: “Phượng Khương Trần, ngươi không sao chứ?”
“Đa tạ điện hạ quan tâm, Khương Trần không sao.” Phượng Khương Trần lui về sau một bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, sắc mặt Đông Lăng Tử Lãng có chút khó coi, chỉ vào mịch ly trên đầu Phượng Khương Trần: “Nếu như ngươi không sao thì mang mịch ly làm gì? Như thế nào, bây giờ Phượng đại tiểu thư mới nhớ ra việc phân biệt nam nữ khi ở chung một phòng à.”
Mịch ly là vật bất ly thân khi ra ngoài của các quý nữ tiền triều, vật dùng để che chắn dung nhan giống như khăn che mặt, nhưng hiện tại không còn nhiều thiếu nữ sử dụng nó.