Mục lục
Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ - Phượng Khương Trần (truyện full Tác giả: Hoang)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1395

Phù Lâm ở tại Cửu Vương phủ, bị cấm vệ quân bắt được, lúc điều tra thì lại phát hiện ra hắn ta là một lưu dân không có hộ tịch, lập tức muốn bắt hắn ta vào ngục, đồng thời Cửu Hoàng thúc lại vừa khéo thêm vào một cái tội danh là chứa chấp loạn dân.

Nếu loạn dân  này mà còn liên quan đến quốc gia nào khác nữa, không chừng Cửu Hoàng thúc lại nhiều thêm một tội danh là tư thông với địch, càng dễ gần cái chết.

Tất nhiên Phù Lâm sẽ không khoanh tay chịu trói, trên đường đi thì bỏ chạy. Cấm vệ quân truy nã hắn cả thành, vì đây là một nhân chứng rất lớn, mà tất nhiên là tội danh của Cửu Hoàng thúc càng nhiều càng hay, vậy mới có thể khiến Cửu Hoàng thúc như đáng để oán trách, còn Hoàng thượng thì anh minh thần võ.

Tuy là Phù Lâm lợi hại, tiếc thay hắn ta không chạy được khỏi hoàn thành. Sau khi trốn chui trốn nhủi mấy ngày, hắn ta bị cấm vệ quân phát hiện, bị đuổi theo một mạch đến khi gặp được Phượng Khương Trần.

Trong lúc hai người một hỏi một đáp, cấm vệ quân đã đuổi theo tới đây, Phượng Khương Trần lại bị chặn lại một lần nữa. Phượng Khương Trần không biết mặt mũi của những cấm vệ quân vừa đuổi tới đây, mà nhìn thì có vẻ đám này cũng không biết Phượng Khương Trần. Thấy Phù Lâm và Phượng Khương Trần chung một chỗ, một người bèn nói không hề khách sáo: “Cô nương là ai? Tốt nhất cô nương nên bớt lo chuyện người khác đi, cấm vệ quân ban sai, ngăn cản thì luận xử tương đương với đồng đảng!”

Tất nhiên Phượng Khương Trần không cần đáp lại câu hỏi của một cấm vệ quân nho nhỏ, Hạ Vân tiếng lên đưa ra một khối lệnh bài từ thắt lưng: “Cô nương nhà ta chính là Đại tiểu thư Trung Nghĩa Hầu phủ!”

Về phần tên, không cần phải… nói với mấy cấm vệ quân này, như vậy mới có thể để lộ ra sự thận trọng và cao ngạo của tiểu thư nhà họ.

“Trung Nghĩa Hầu phủ? Là Phượng cô nương kia ở Tây khu tiểu viện?” Lúc này cấm vệ quân mới biết được người trước mặt là ai, ánh mắt lập tức trợn to lên.

Hôm qua y mới được nghe thủ đoạn Phượng Khương Trần trị cấm vệ quân từ người đồng nghiệp, không ngờ hôm nay đã gặp gỡ rồi! Không ngờ một cô nương xinh đẹp như thế này lại cuồng vọng đến vậy.

Tưởng tượng đến ánh mắt e ngại của mấy đồng nghiệp kia, nhóm cấm vệ quân cũng nhìn Phượng Khương Trần bằng ánh mắt e ngại hơn nhiều, lại không kìm được mà nảy sinh một phần khiếp ý. Tuy nhiên, họ nghĩ đến việc điều bản thân đang làm là đúng, họ ngừng lo lắng lại, hiện tại bọn họ có đầy đủ lý do, thì dù Phượng Khương Trần có lấy tiên hoàng và Thánh Mẫn Hoàng hậu ra áp thì cũng vô dụng.

“Đúng vậy, chính là cô nương nhà chúng ta!” Hạ Vân trả lời với bộ dạng kiêu ngạo và tự hào.

Phượng Khương Trần vẫn đứng ở đó, mặt đầy ý cười, từ đầu tới cuối nàng đều không nói lấy nửa lời, nhưng cũng không có ai dám bỏ qua sự tồn tại của nàng. Mấy cấm vệ quân ở phía trước lặng lẽ ngẩng đầu, muốn nhìn Phượng Khương Trần cho thật cẩn thận một phen, nào biết vừa ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt uy nghi sắc bén của Phượng Khương Trần, họ sợ đến mức vội vã cúi đầu, không dám nhìn nữa.

Hai bên cư tiếp tục giằng co như vậy. Phượng Khương Trần trần ít người, hơn nữa bên người phần lớn là thiếu nữa, nhưng khí thế lại không hề thu kém cấm vệ quân một chút nào. Phù Lâm thu hết một màn này vào đáy mắt, che khuất ánh sáng quỷ dị trong mắt.

Đã có quan sai ở đây, dù cho người trên đường cái muốn vây xem thì cũng không dám. Họ chỉ dám trộm đánh giá, làm bộ bận rộn, Phượng Khương Trần đợi một mình, thấy mấy cấm vệ quân này vẫn bất động nửa ngày, có chút không kiên nhẫn.

Một ngày bị người vây xem hai lần, nàng thật sự không có hứng thú, lại càng không muốn trở thành nhân vật trong một đề tài, dù sao đây cũng không phải là chuyện gì tốt. Nàng bèn ra một ánh mắt với Hạ Vân, người này thông minh, lập tức mở miệng: “Mấy vị đại nhân này, vị công tử đây là khách quý của tiểu tỷ ta, mới tới kinh thành nên chưa hiểu luật lệ, nếu có thất lễ, vậy còn thỉnh mấy vị đại gia đây giơ cao đánh khẽ, ngày khác ổn hơn sẽ đích thân đến cửa giải thích.”

Ý trong lời này đúng là Phượng Khương Trần muốn đưa Phù Lâm đi, sao cấm vệ quân bằng lòng được? “Phượng cô nương, thật sự thật có lỗi, vị công tử này là người của Cửu Vương phủ, cũng không phải người có hộ tịch. Thuộc hạ đã tra rồi, quan phủ không hề lập hồ sơ cho người này, chứng tỏ hắn ta là lưu dân, mà dù không phải lưu dân, thì toàn bộ người của Cửu Vương phủ cũng sẽ bị tạm giữ, nên vị công tử này sẽ không phải ngoại lệ.”

Đây là chuyện làm theo quy trình thôi, dù Phù Lâm có hộ tịch đi nữa, thì lúc này hắn ta cũng đang ở Cửu Vương phủ, tất nhiên sẽ bị xem như những người khác trong Cửu Vương phủ đó, bị bắt giữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK