Lệ Phù thấy thằng nhãi này cương quyết như thế, chỉ có thể mềm mại, nũng nịu nói: Trương Dương, chúng ta lâu như vậy không gặp, anh đứng dậy trước được không! Giọng nói uyển chuyển mềm mại, nghe mà Trương đại quan nhân trong lòng phát ngứa, bất quá chút lực khống chế ấy Trương Dương vẫn phải có, nhếch miệng cười nói: Hai ta tình cảm là tình cảm, nhưng trước phải đem chuyện này nói rõ.
Đáng ghét, anh khi dễ tôi, anh quên rồi sao, lúc trước anh còn là vị hôn phu của tôi mà.
Trương Dương cười nói: Khi đó, tôi là bị ép, hơn nữa, tôi hiện tại đã phân rõ giới hạn với quốc an, cô còn theo tôi làm gì?
Người ta nhớ anh mà! Trình độ Lệ Phù mềm dẻo của cũng rất không tầm thường.
Thấy hình dạng điềm đạm đáng yêu của cô ấy, Trương đại quan nhân thật sự có chút không đành lòng, Lệ Phù vừa nói chuyện vừa giãy dụa, mông ngọc đầy ắp nhúc nhích dưới thân của Trương Dương, đem dục hỏa của thằng nhãi này đều ma sát đi ra, Lệ Phù cũng cảm giác được biến hóa thân thể của thằng nhãi này, mắc cở đỏ mặt, cũng không dám tiếp tục giãy, trong miệng nhỏ giọng mắng: Trương Dương, anh cũng là một tên lưu manh!
Trương Dương nói: Tôi thấy cô không đùa giỡn chút lưu manh, chẳng phải là có vẻ tôi không bình thường sao? Tôi nói này, cô đừng chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, thành thật khai báo, cô rốt cuộc theo tôi làm gì?
Lệ Phù nói: Anh đứng lên đi, anh là một người đàn ông mà khi dễ một người thiếu nữ như tôi, anh không thấy xấu hổ sao?
Trương Dương nói: Không có việc gì, dù sao không ai thấy, hơn nữa, hai ta quan hệ là gì? Một ngày phu thê trăm ngày ân, tôi lúc trước là vị hôn phu một ngày của cô, vậy cũng phải có chút ân tình chứ?
Lệ Phù thấy thằng nhãi này cứng mềm đều không ăn, chỉ có thể thở dài nói: Sợ anh rồi, thật ra tôi không phải theo dõi anh, tôi là theo dõi Hình Triêu Huy.
Trương Dương nghe vậy cả kinh: Sao?
Lệ Phù nói: Gần đây nội bộ quốc an xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên rất nhiều người đều có hiềm nghi.
Trương Dương nói: Các người hoài nghi lão Hình có chuyện?
Lệ Phù nói: Tôi cũng không rõ ràng lắm, anh biết đấy, tôi chỉ là một nhân viên công tác bình thường, cấp trên kêu tôi làm như thế nào, tôi làm như thế ấy. Mấy ngày nay tôi vẫn phụ trách theo dõi hắn, không ngờ rằng thấy hắn hẹn gặp mặt anh.
Trương Dương tin tưởngtám phần mười: Tôi và hắn dù sao cũng là bạn bè, tuy rằng tôi hiện tại rời khỏi quốc an, nhưng không có nghĩa là tôi và mọi người phân rõ giới hạn, từ nay về sau cả đời không qua lại với nhau ! Trương Dương đương nhiên sẽ không đem hiệp nghị bí mật giữa hắn và Hình Triêu Huy nói ra.
Lệ Phù nói: Tôi căn bản là không muốn theo dõi anh, bắt đầu chỉ là muốn ôn chuyện, không ngờ rằng, anh lại là một tên khốn nạn vô tình vô ý.
Trương Dương nở nụ cười ha ha, hắn vẫn không có buông Lệ Phù ra, chuyện nội bộ của quốc an tương đối phức tạp, Hình Triêu Huy bị hoài nghi, lời Lệ Phù nói cũng không chắc đều là nói thật, Trương Dương nói: Nếu muốn ôn chuyện với tôi, sao lâu như vậy cũng không liên hệ?
Lệ Phù nói: “Trương Dương, anh có lương tâm hay không, tôi giúp anh làm nhiều chuyện như vậy, anh lại có thể nghi thần nghi quỷ với tôi, hoài nghi cái gì? Hoài nghi tôi sẽ hại anh sao?
Trương Dương cười nói: Vậy thì không!
Vậy anh còn không buông tôi ra?
Trương đại quan nhân rất vô sỉ nói: Tôi cảm thấy loại phương thức nói chuyện này rất thoải mái, cô biết đấy, con người tôi luôn luôn có chút chủ nghĩa đại nam tử, còn cô thì lại quỷ kế đa đoan, ngồi ở trên người cô khiến cho tôi có cảm giác an toàn.”
Lệ Phù nói: Giả như tôi giãy dụa kêu to, anh đoán xem sẽ có hậu quả gì?
Trương Dương cười nói: Hoang sơn dã lĩnh, cô cho rằng sẽ có người tới cứu?
Lệ cười nói: Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn mưu đồ gây rối?
Trương Dương nói: Hai ta còn cần dùng từ mưu đồ sao? Tôi cảm thấy chúng ta đã qua cái loại cảnh giới ép buộc này, hẳn là củi khô lửa bốc ăn nhịp với nhau.
Lệ Phù thối nói: Lúc trước tôi có thể còn có một chút hảo cảm đối với anh, nhưng bắt đầu ngày hôm nay, hình tượng của anh trong tôi đã hoàn toàn sụp đổ, Trương Dương, tôi coi như nhận rõ anh, anh cũng là một tên lưu manh, một tên khốn nạn không hơn không kém.
Mắng tôi có phải là rất sảng khoái không, Lệ Phù, tôi là một người kiên định theo chủ nghĩa Mác, hoài nghi tất cả.
Lệ Phù nói: Hoài nghi cái đại đầu quỷ anh! Cô ấy bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên: Người đâu cứu mạng! Người đâu cứu mạng!
Trương Dương cười ha ha: Hoang sơn dã lĩnh của, cô thật sự cho rằng có người sẽ đến cứu cô?
Lệ Phù lại bảo nói: Cưỡng hiếp! Cưỡng hiếp!
Trương đại quan nhân cố ý chọc cô ấy nói: Cô đem tà hỏa của tôi đều gọi ra rồi đấy, tôi hiện tại là bị cô bức lên Lương Sơn, vậy thì, nếu như tôi không làm chút chuyện, chẳng phải là có lỗi với cái mũ mà cô chụp lên đầu tôi sao?”
Lệ Phù lại bỗng nhiên thay đổi khẩu khí, điềm đạm đáng yêu nói: Trương Dương, anh nhất định phải ôn nhu một chút! Người ta sợ. . .
Trương đại quan nhân nuốt nước bọt sùng sục, mị lực nha đầu kia thật sự là mê người.
Nhưng đúng lúc này, đoàng! Một tiếng vang, Trương Dương đầu vai tê rần, thằng nhãi này sửng sốt một chút, xoay người nhìn lại, đã thấy phía sau cách đó không xa, Chương Duệ Dung cầm một khẩu súng nhắm ngay hắn.
Trương đại quan nhân lung lay lắc lắc đứng dậy, nhưng lập tức cảm thấy thân thể chết lặng, tứ chi và các đốt xương phảng phất như không thuộc về mình, hai chân mềm nhũn ngã xuống mặt đất.
Chương Duệ Dung bước nhanh đi tới, súng này cô ấy dùng đạn gây mê.
Trương đại quan nhân lúc này cuối cùng cũng rõ ràng, thảo nào vừa rồi Lệ Phù lại có vẻ dâm đãng như vậy, có lẽ là cố ý mê hoặc mình, thừa dịp mình ý loạn tình mê, Chương Duệ Dung lặng lẽ tới gần, vô thanh vô tức cho mình một súng.
Lệ Phù đứng lên từ mặt đất, cô ấy xoay ngược thân thể của Trương Dương, từ đầu vai hắn rút kim gây tê ra, ném đi. Có chút bất mãn nói với Chương Duệ Dung: Sao giờ cô mới đến?”
Chương Duệ Dung nói: Tôi sợ làm phiền các người ôn chuyện.”
Trương Dương mở to miệng, đầu óc của thằng nhãi này vẫn tỉnh táo, chỉ là thân thể bị gây tê nhất thời không thể động đậy, trên mặt đất một con rết chậm rãi bò đến miệng của hắn, Trương đại quan nhân trong lòng rùng mình, mình quá chủ quan rồi, đàn bà! Thật sự là không thể tin.
Lệ Phù giơ chân lên, trước khi con rết bò trong miệng Trương Dương, dẫm nó chết, cô ấy lấy còng tay từ phía Chương Duệ Dung, đem tay của Trương Dương còng lại, sau đó nói: Cho hắn thuốc giải!
Chương Duệ Dung từ trong túi nhỏ tùy thân lấy ra một ống chích, Lệ Phù tiếp nhận ống chích, hung hăng đâm một phát vào cái mông Trương Dương, Trương đại quan nhân vẻ mặt thống khổ, hắn dám khẳng định, Lệ Phù là nhân cơ hội trả thù.
Một lát sau, Trương Dương khôi phục lại, câu nói đầu tiên là: Kim tiêm có độc sao?
Lệ Phù cười nói: Đối với anh, không cần kim độc!
Chương Duệ Dung gặp phải ánh mắt phẫn nộ của Trương Dương, có chút ngượng ngùng, sợ hãi kêu một tiếng: Chủ nhiệm Trương!
Trương Dương nói: Cô còn nhận ra tôi à!
Chương Duệ Dung nói: Đương nhiên nhận ra, anh là lãnh đạo cũ của tôi!
Trương Dương căm giận nói: Có ai đối phó lãnh đạo cũ như thế sao?”
Chương Duệ Dung nói: Nhưng anh vừa rồi như vậy, tôi nghĩ anh sẽ có mưu đồ gây rối đối với chị Lệ Phù, cho nên mới. . .
Trương Dương cả giận nói: Tôi mà có mưu đồ gây rối đối với cô ấy, thật sự như vậy, trong lòng cô ấy không chừng còn rất cao hứng đấy!
Lệ Phù đỏ mặt, giơ chân lên hung hăng đạp một cước trên cái mông của Trương đại quan nhân.