Tiêu Mân Hồng nói: Đừng nghĩ chúng tôi được tự do như vậy, thật ra làm ăn kiếm tiền cũng vất vả lắm.
Trương Dương cười nói: Vất vả cũng chưa chắc có thể kiếm được tiền, kiếm đồng tiền lớn chưa chắc đã vất vả.
Tiêu Mân Hồng nói: Một quốc gia như anh mở miệng ngậm miệng đều là kiếm tiền, tục quá, tôi mời anh đi uống trà.
Trương Dương nói: Tiết tiên sinh lúc nào thì về?
Tiêu Mân Hồng nói: Chú tôi đẫn hai cha con họ tới trước mộ phần Hạng Thành bái, đã đi được một lúc rồi, chắc là sắp về.
Trương Dương gật đầu nói: Vậy uống trà!
Tiêu Mân Hồng cười cười: Nghe anh nói chuyện thực sự khiến cho người ta chán ngán thất vọng, không ngờ tôi là bằng hữu mà ngay cả mời anh uống trà cũng không được.
Trương đại quan nhân nói: Tôi không phải ở lại rồi ư?
Tiêu Mân Hồng nói: Anh ở lại cũng không phải là vì tôi, anh là vì chờ chú Tiết.
Trương đại quan nhân cười nói: Tới đây là để gặp Tiết tiên sinh, nhưng gặp được cô rồi, không gặp ông ta cũng không sao cả.
Tiêu Mân Hồng bật cười khanh khách: Tôi giờ mới hiểu là vì sao có nhiều nữ hài tử bị anh khiến cho thần hồn điên đảo như vậy, cái miệng của anh đúng là biết lừa người.
Trương đại quan nhân nói: Lời này là khen tôi hay là mắng tôi?
Tiêu Mân Hồng nói: Tùy anh hiểu.
Trương Dương uống ngụm trà rồi nói: Tiết tiên sinh lần này đến Bắc Cảng là để bái phỏng lão bằng hữu hay là để đầu tư?
Tiêu Mân Hồng: Nói Không có chuyện gì đặc biệt cả, chỉ là tới bái tế bí thư Hạng. Tuy rằng Hạng Thành đã qua đời, hơn nữa liên quan tới vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, nhưng Tiêu Mân Hồng vẫn duy trì sự tôn trọng nên có đối với y, điều này cũng dễ hiểu, dù sao chú của cô ta, Tiêu Quốc Thành cũng là nghĩa tử của Tiết lão, được goi là người Tiết gia danh chính ngôn thuận, mà Hạng Thành bởi vì từng cứu Tiết lão, Tiết gia trên dưới đều coi y là ân nhân cứu mạng, bảo trì tôn trọng cũng rất bình thường.
Trương Dương đương nhiên không tin mục đích Tiết Thế Luân đến Bắc Cảng chỉ đơn giản như vậy, có điều hắn cũng tiện tiếp tục đề tài này, hắn cho rằng chuyện Tiêu Mân Hồng biết chắc cũng không nhiều, nói khẽ: Gần đây có liên hệ với tập đoàn Nguyên Hòa không?
Tiêu Mân Hồng nói: Bên trong gia tộc Nguyên Hòa xuất hiện chút trục trặc, từ sau vụ sóng thần tôi cũng không liên hệ với bọn họ, có điều, từ tình huống trước mắt cho thấy họ mười phần có chín là muốn vứt bỏ kế hoạch đầu tư vào cảng Phước Long.
Trương Dương cười cười.
Tiêu Mân Hồng nói: Bí thư Trương, ngài có thể tiết lộ chút cho tôi không, có phải kế hoạch đầu tư xây dựng thêm cảng Phước Long đã được chứng thực?
Trương Dương lắc đầu nói: Nào có nhanh như vậy.
Đừng giấu tôi, tôi nghe nói chuyện này đã được quyết định giao cho tập đoàn Tinh Nguyệt rồi.
Trương Dương nói: Tôi sao không biết nhỉ?
Anh là bí thư thị ủy Tân Hải, anh sao mà không biết? Chuyện này còn không phải do anh định đoạt ư!
Trương Dương nói: Cô đúng là xem trọng tôi quá rồi, chuyện cải tạo xây dựng thêm cảng Phước Long lần này tôi không quyết định được, bí thư Thường đã coi chuyện này là đại sự hàng đầu sau khi đến nhận chức, muốn xây dựng cảng Phước Long trở thành cảng nhất lưu thế giới, hội đấu thầu lần này là công khai công chính. Không phải chuyện tôi có thể quyết định.
Tiêu Mân Hồng nói: Công khai công chính, chính phủ các anh làm việc làm gì có chuyện nào là công khai công chính!
Trương Dương nói: Lời này của cô rõ ràng là không có lòng tin đối với bộ môn chính phủ chúng tôi.
Tiêu Mân Hồng nói: Thật ra trong mắt chúng tôi,anh cầm quyền cũng vậy thôi, trong lòng mỗi người đều có một cán cân, công bình hay không thì chỉ tự mình biết.
Trương Dương mỉm cười, đang muốn phản bác cô ta thì điện thoại lại đổ chuông, lần này người gọi điện thoại tới làThường Lăng Phong, nghe nói tin tức Chương Bích Quân qua đời, hắn và Chương Duệ Dung ngay lập tức từ Châu Âu về.
Lần trước Tang Bối Bối bắt cóc Chương Duệ Dung đã nói ra sự thật cô ta là cốt nhục thân sinh của Chương Bích Quân, mặc dù Chương Duệ Dung sau khi được cứu từng giáp mặt hỏi, nhưng Chương Bích Quân có thừa nhận, nhưng từ sự khẩn trương và quan tâm Chương Bích Quân biểu hiện ra sau khi cô ta bị bắt cóc, đủ để chứng minh quan hệ giữa họ không tầm thường.
Chương Duệ Dung có thể nói từ Châu Âu một đường khóc đến khi về nước, tình tự rất kém, bọn họ trở về là muốn thấy di dung của Chương Bích Quân.
Thường Lăng Phong không gọi điện thoại cho đại ca, cú điện thoại đầu tiên hắn gọi là cho Trương Dương, hắn cho rằng Trương Dương có thể giúp Chương Duệ Dung thực hiện nguyện vọng này.
Trương đại quan nhân tuy rằng không có thiện cảm gì Chương Bích Quân Chương Bích Quân, nhưng Thường Lăng Phong là lão hữu nhiều năm của hắn, đối với yêu cầu Thường Lăng Phong đề xuất, hắn đương nhiên không thể cự tuyệt, Trương Dương bảo Thường Lăng Phong từ sân bay trực tiếp tới nhà mình, mình thì gọi điện thoại cho Triệu Quốc Cường, nhờ hắn giúp giải quyết chuyện này.
Triệu Quốc Cường nể mặt Trương Dương, sau khi nghe nói thì lập tức bảo mình sẽ tự đi đi một chuyến.
Trương Dương và Triệu Quốc Cường cơ hồ tới đồng thời, hai người vừa mới tách ra không lâu thì không ngờ lại gặp mặt nhanh như vậy, Trương Dương cười nói: Triệu cục, hôm nay phiền anh rồi.
Triệu Quốc Cường nói: Chuyện gì thế? Nói với tôi đi! cái hắn quan tâm là thân phận của Chương Duệ Dung.
Trương Dương đơn giản giới thiệu quan hệ và thân phận của hai người Chương Duệ Dung và Thường Lăng Phong, Triệu Quốc Cường giờ mới biết họ là một đôi, đang nói chuyện thì Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung cũng tới, hai người đều một thân áo đen, Chương Duệ Dung khóc đế mắt sưng húp, đi lại cũng không có , khí lực dựa vào vai Thường Lăng Phong, cả người cơ hồ tùy thời đều có thể ngất đi.
Trương đại quan nhân nhìn thấy cô ta như vậy thì cũng cảm thấy có chút không đành lòng, dù sao người chết là hết, Chương Bích Quân chết, người thương tâm nhất tất nhiên là Chương Duệ Dung, Trương đại quan nhân đi tới an ủi, Chương Duệ Dung lại bật khóc.
Triệu Quốc Cường nhìn thấy trạng thái tinh thần của cô ta thì không khỏi có chút lo lắng, hắn đề nghị Thường Lăng Phong: Không bằng để Chương tiểu thư đi nghỉ trước, tôi thấy cô ta trước mắt không thích hợp đi vào đâu.
Chương Duệ Dung lắc đầu nói: Muốn gặp muốn gặp cô tôi, tôi nhất định phải gặp. Cô... Giọng nói Của cô ta có chút khàn khàn.
Triệu Quốc Cường trưng cầu ý kiến của Thường Lăng Phong một chút, Thường Lăng Phong gật đầu.
Trương Dương ở bên cạnh nói: Sớm muộn gì cũng gặp mà.
Mấy người cùng nhau đi vào, thi thể của Chương Bích Quân được bảo hộ trọng điểm, phía Quốc An từng có chỉ thị rõ ràng, cự tuyệt người ngoài tới thăm, nhưng Chương Duệ Dung là cháu gái ruột của Chương Bích Quân, chắc không tính là người ngoài, hơn nữa, người Trung Quốc chú ý nhất hai chữ nhân tình, cho tới bây giờ Quốc An vẫn chưa cho người tới điều tra, cho nên tất cả vẫn do Triệu Quốc Cường định đoạt.
Triệu Quốc Cường lôi thi thể của Chương Bích Quân ra, thi thể chưa hề được động tới, thậm chí ngay cả cái mã tấu đâm chết cô ta vẫn cắm trong cổ họng của cô ta, thấy thảm trạng như vậy, Chương Duệ Dung rốt cuộc không khống chế được bi thương, kêu thảm thiết: Mẹ... Sau đó thì trước mắt tối sầm ngất đi, Thường Lăng Phong sớm đã chuẩn bị vội vàng ôm lấy cô ta.
Triệu Quốc Cường ra hiệu cho hắn trước tiên dẫn Chương Duệ Dung ra ngoài.
Trương đại quan nhân cũng lần đầu nhìn thấy thi thể của Chương Bích Quân, hắn nhìn kỹ thi thể, lại kiểm tra cánh tay của Chương Bích Quân, bên trên còn cắm tên bắn cá của hắn, Chương Bích Quân đích xác đã chết, bởi vì do ngâm nước biển lâu, thi thể trắng bệch, người phình to, bộ dạng vô cùng đáng sợ.
Triệu Quốc Cường nói: Nhìn đủ chưa?
Trương Dương gật đầu.
Triệu Quốc Cường đẩy thi thể vào lại tủ, nói khẽ: Sao Chương Duệ Dung gọi cô ta là mẹ?
Trương Dương nói: Anh nghe lầm rồi!
Triệu Quốc Cường nói: Tôi không nghe lầm đâu. Ngữ khí của hắn lộ ra vẻ bất mãn, mình đối đãi chân thành, nhưng thằng cha này thủy chung cứ giả bộ ngớ ngẩng với mình
Trương đại quan nhân cười nói: Chuyện là như thế này, hai người bọn họ trên thực tế là mẹ con ruột, nhưng Chương Bích Quân trên lý lịch thì vẫn chưa kết hôn, đương nhiên không tiện tuyên bố ra bên ngoài, cho nên với xưng hô với cô ta là cô cháu, chuyện này không nhiều người biết, chuyện cá nhân, chắc không liên quan gì tới vụ án đâu, anh đừng có nói ra ngoài.
Triệu Quốc Cường nói: Tôi là loại người này ư? Tôi chỉ là muốn xem anh có thẳng thắn hay không thôi.
Trương Dương nói: Trước mặt người chết chúng ta hay là đừng nói nhiều, đi thôi! Tôi hơi hoảng rồi!
Triệu Quốc Cường nói: Anh sao phải sợ? Có phải có tật giật mình hay không?
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi sao phải vậy? Người đâu phải do tôi giết! Người tuy rằng không phải hắn trực tiếp giết chết, nhưng hắn lại mang tới tác dụng mấu chốt, nếu như không phải hắn xuất hiện kịp thời, người bị giết khẳng định là Tang Bối Bối, Trương đại quan nhân thầm than trong lòng, Chương Bích Quân à Chương Bích Quân, cô làm chuyện xấu, hiện giờ cũng được coi là trừng phạt đúng tội, chuyện này không phải tại tôi, cho dù tôi không xuất hiện thì Nghiêm Quốc Chiêu cũng sẽ không bỏ qua cho cô, oan có đầu nợ có chủ, cô muốn báo thù thì hay là đi tìm hắn đi.
Hai người ra tới bên ngoài thì nhìn thấy Thường Lăng Phong đang ôm Chương Duệ Dung hôn mê ngồi cạnh bồn hoa.
Trương Dương đi tới, nói khẽ: Tôi giúp anh để cô ta tỉnh lại.
Thường Lăng Phong lại lắc đầu: Đừng, để cô ta nghỉ ngơi, từ sau khi biết tin cô mình chết, cô ta không hề chợp mắt, cô ta từ nhỏ đã được cô mình nuôi nấng, trong lòng cô ta luôn coi cô mình như mẹ ruột. Thường Lăng Phong rất bình tĩnh và khôn khéo, những lời này là để giải thích cho sự lỡ lời của Chương Duệ Dung vừa rồi.
Trương Dương gật đầu, chỉ chỉ vào xe của mình: Tôi đưa hai người đi nghỉ!
Thường Lăng Phong cám ơn Triệu Quốc Cường, sau đó ôm Chương Duệ Dung lên ô tô của Trương Dương, Trương Dương dẫn bọn họ tới Kim Sắc Cảng Loan, Trương đại quan nhân nghĩ vẫn rất chu đáo