Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương cười nói: “Ta kính ngươi a Tần bí thư. Ta vốn quen nói kiểu như thế rồi, thế nhưng tâm địa thiện lương bộc tuệch. Biết ta một thời gian là người sẽ thấy.”

Tần Thanh nhìn hắn một chút, thằng nhãi này vẫn cứu nhìn mình nãy giờ như trên mặt nàng có vàng không bằng. Hắn mìm cười nói: “Đi thôi!”

Tần THanh nói: “Ngươi chờ ta một chút, ta thay y phục đã, còn phải báo với bệnh viện một tiếng.”

Trương Dương nhíu màu, thay quần áo thì hắn còn có thể lý giải, dù sao mặc đồ bệnh nhân ra ngoài cũng hơi khó coi. Nhưng còn bệnh viện thì đầu cần thiết, bệnh viện Giang Thanh bất quá cứ coi như một cái chỗ cấp đơn vị, còn Tần Thanh là cán bộ cấp thành phố, kể cả là Tả Ủng Quân cũng không quản được nàng.

Tần Thanh đi đến nói với chủ nhiệm khoa Liễu Hiển Trình một câu. Đương nhiên Liễu Hiển Trình không dám quyết định chuyện này, chẳng may bên trên mà trách thì hắn gánh không nổi. Hắn không thể làm chủ được, vội vàng gọi điện hỏi tả Ủng Quân. Tả Ủng Quân ngẫm lại chuyện này dù sao về cơ bản cũng đã được giải quyết, không cần phải giữ bọn họ chằm chằm như phạm nhân nữa. Tuy rằng tần Thanh kia tuổi còn trẻ, nhưng cũng là cán bộ cấp thành phố, vì vậy cho nên liền đáp ứng.

Liễu Hiển Trình buông điện thoại xuống, rồi quay ra mỉm cười nói với Tần Thanh: “Tần bí thư, đi ra ngoài cho khuây khoả cũng tốt, bất quá không nên đi xa, buổi tối nhớ về sớm một chút.”

Tần Thanh cười đáp lại: “Liễu chủ nhiệm yên tâm. Ta sẽ không gây phiền phức cho viện đâu.”

Lúc Trương Dương tìm nàng lần thứ hai, nàng cũng đã thay xong y phục. Nàng mặc một cái áo trắng, một cái váy đen, tất đen cùng đôi giày da. Nhìn đôi chân chan duyên dáng, trong đàu Trương Dương không khỏi hiện lên cảnh xuân trong váy của nàng, trong mắt tự nhiên toát ra vài phần nóng lòng. Tần Thanh thấy hắn đứng ngây ra đó, không khỏi hơi câu mày: “ĐỊnh đứng mãi ở đó hả?”

Trương Dương nghe vậy mới tỉnh ngộ, cùng Tần Thanh sóng vai rời khỏi toà nhà. Nói là sóng vai, nhưng thực tế Trương Dương vẫn chậm lại phía sau Tần thanh một bước, chủ yếu là do tần Thanh tận lực kéo giãn cự ly với hắn. Điều này khiến cho Trương đại quan nhân có cảm giác như mình là kẻ hầu của Tần Thanh, hắn bước nhanh tới kéo ngắn khoảng cách giữa hai người lại. Tân Thanh không sao chịu được điều này, thằng nhãi này đúng là không có chút quan niệm phân biệt cao thấp gì cả. Tuy rằng nàng thừa nhận Trương Dương chính là ân nhân cứu mạng của mình, nhưng trong tiềm thức vẫn là không muốn phát sinh nhiều liên hệ với hắn. Dù sao nhưng thằng nhãi thuộc thành phần không biết an phận dưới trực giác của nữ nhân, bao giờ cũng rất nguy hiểm.

Trương Dương chỉ hàng thịt dê nướng tân cương phía đối diện. Tần Thanh bình thường rất ít khi tới nơi như thế này, cái loại địa phương khói mù khói mịt thế này chỉ nhìn đã thấy không muốn vào. Nàng nói: “Hay là đổi chỗ khác đi!”

Trương Dương đoán được suy nghĩ trong lòng nàng liền nói: “Yêm tâ, đi! Ở đây không ai nhận ra ngươi đâu. Đoàn thành uỷ bí thư a! Ngưới ngẫm lại xem, quan lớn thành phố đó, liệu có thể tới cái nơi như thế này ăn không?”

Tần Thanh nghe hắn nói vậy cũng cảm thấy đích xác là có vài phần đạo lý. ĐI và quán, hai người gọi món sau đó ngồi xuống bàn. Trương Dương gọi một cân thịt nướng, hai chai bia, còn tần Thanh thì thấy chỗ này chẳng có gì nàng thích, đành gọi một chai sữa rồi chậm rãi ngồi uống. Nàng cùng Trương Dương nguyên bản cũng chẳng có chuyện gì để nói với nhau, sở dĩ mời hắn đi ăn là để thể hiện sự cảm ơn của nàng đối với hắn. Nếu như không phải chủ động Trương Dương đòi hỏi, Tần Thanh hẳn cũng sẽ không đi ra bên ngoài thế này.

Trương Dương vừa uống bia vừa hỏi: “Cứ như vậy bỏ qua cho tiểu tử kia. Lần sau hắn lại tới quấy rầy ngươi thì làm sao?”

Tần Thanh nhẹ nhàng nói: “Hẳn là không có việc gì đâu.”

Trương Dương cười lạnh nói: “Ta thực sự là không hiểu, bệnh nhân tâm thần thì có thể xử phạt nhẹ hoặc bỏ qua sao? Như vậy người giám hộ hắn có phải chịu trách nhiệm không?”

Tần Thanh hiển nhiên không muốn nhắc tới vấn đề này, nàng nhẹ giọng nói: “Ăn nhanh đi! Chúng ta không thể ly khai lâu đâu!”

“Cũng được! Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan tới ta!” Rồi hắn lớn tiếng gọi: “Lão bản! Lấy cho ta hai cái chén.”

“Ngươi ăn đi, ta không đói!” Tần THanh nhỏ giọng.

Ngoài trời bỗng nổi lên một tiếng sấm, chỉ trong nháy mắt sau đã mưa to. Trương Dương cùng Tần Thanh liếc mắt nhìn nhau, đúng là người không muốn lưu lại thì trời bắt người lưu lại mà, Trương Dưng nhún vai nói: “Có muốn chạy cũng không được rồi.”

Dù sao cũng không đi được, Trương Dương lại gọi hai chai bia rồi ngồi xuống. Cùng Tần Thanh tán gẫu chuyện thương nhân Hồng Kông đầu tự tại Thanh Thai sơn, một khi nói chuyện liên quen đến các vấn đề công tác, Tần Thanh cũng nói nhiều hơn một chút. Nàng đối với công tác của Trương Dương tại Thanh Thai sơn tỏ ra rất có hứng thú. Bằng vào trực giác của bản thân, nàng cảm thấy THanh Thai sơn này nếu khai phá để phát triển du lịch thì thưucj sự rất có tương lai. Ngày sau rất có khả năng trở thành Xuân Dương, không, thậm chí là địa điểm du lịch số một tại Giang Thành. Tần Thanh cười nói: “An lão tiên sinh kia ta cũng đã nghe nói qua, suốt từ năm 88 tới giờ, địa phương cứ mong ngóng hắn đầu tư mà hắn thì cứ im hơi lặng tiếng. Thật không ngờ bây giờ lại có chuyển biến lớn như vậy.”

Trương Dương có chút đắc ý nói: “Điều đó chứng minh sở thương mại và đầu tư huyện Xuân Dương hoạt động rất tốt.”

Tần Thanh thấy thần tình thằng nhãi này tràn đầy vẻ đắc ý, nhịn không được bèn mỉa hắn một chút, nàng nhẹ giọng cười nói: “Năm 88 tới giờ rất khác nhau rồi. Từ khi bắt đầu cải cách, hoàn cảnh đầu tư tại Giang Thành càng ngày càng tốt lên. Kể cả An chí viễn kia không có đầu tư, thì cũng sẽ có một thương nhân hải ngoại khác nhìn thấy cơ hội đó. Có thể nói, ánh mắt các nhà đầu tư còn phụ thuộc vào chính sách nữa.”

Trương Dương lẳng lặng nhìn Tần Thanh, tần Thanh thấy hắn nhìn mình chằm chằm như vậy có chút mất tự nhiên, nàng khó chịu hỏi: “Ngươi nhìn cái gì?”

Trương Dương mỉm cười nói: “Tần bí thư a! Ngươi có phát hiện rằng mình rất đẹp không?”

Khuôn mặt của Tần Thanh hơi đỏ lên. Tiểu tử này thực sự là rất lớn mật, hơn nữa lại còn rất trắng trợn và khoa trương. Cái thể loại tang bốc nói phét này đi nói với mấy tiểu cô nương chưa rõ thế sự còn được, chứ lại nói với lãnh đạo thì thực sự là vô cùng quấy rối. Tần Thanh nghiêm mặt: “Ngươi có muốn chấm dứt quá trình học tập luôn tại đây không.”

Trương Dương thở dài nói: “Tần bí thư, ta vốn tính tình thẳng thắn bộc trực, cho nên nếu ngài nghe thấy gì khôgn vừa tai thì xin bỏ quá cho.”

Tần Thanh nhìn hắn, nhưng thật ra đối với lời kế tiếp hắn nói có phần chờ mong.

Trương Dương nói: “Kì thực ta vẫn cho rằng công tác cùng sinh hoạt là hai chuyện khác nhau, là hai vấn đề hoàn toàn riêng biệt. ngươi nói chúng ta là người trong thể chế, cả ngày thần kinh cứ phải căng lên làm việc. Chúng ta đều là cán bộ trẻ cả, cấp bậc càng cao thì áp lực càng nhiều, ta thừa nhận là vị trí của ngươi còn nhiều áp lực hơn ta rất nhiều. Nhưng mà cả ngày đều cứ căng thần kinh ra như vậy chóng già lắm biết không?”

Tần Thanh bất giác lộ ra chút vẻ tươi cười, lời Trương Dương quả đúng là thật, thế nhưng tại vị trí của nàng bình thường có rất nhiều điều ước thúc, tự nhiên không có khả năng hưởng thụ cuộc sống như những bạn trẻ đồng niên khác, về điểm này nàng thực sự có lúc ước muốn được như Trương Dương, nàng thấp giọng nói: “Con người ta sống trên đời này nhất định luôn phải lo lắng những hành vi của mình gây ảnh hưởng thế nào tới những người xung quanh. THân là mọt cán bộ quốc gia lại càng phải chú ý lời nói việc làm hơn. Ngươi hiện tại chắc chưa rõ, nhưng sau này ở trong thể chế thêm một thời gian nữa, chắc chắn sẽ hiểu được.”

Trương Dương nói: “Ta xem chừng bệnh tình của ngươi đúng là do sinh hoạt và công tác quá căng thẳng. Mỗi ngày đều như vậy không sinh bệnh mới là lạ.”

Tần Thanh nghe hắn nhắc tới bệnh của mình, mặt bất giác nóng lên, trong long fthấm oán giận tiểu tử này ăn nói chẳng có chút cố kỵ nào, ta đây thân là lãnh đạo nhưng dù sao cũng là một nữ nhân, không thể điều gì cũng cứ há mồm là nói ra như thế đươc. Nàng cảm thấy thật sự kì quái, người như Trương Dương này làm sao lại có thể bước chân vào quan trương được chứ? Hơn nữa xem chừng ở Xuân Dương tiểu tử này cũng không phải là dạng tầm thường. Nàng xoay đầu ra nhìn bên phía cửa sổ, mưa vẫn không có dấu hiệu suy giảm, tiếng sấm và chớp vẫn thi thoảng lại nổi lên.

Trương Dương tươi cười đưa chén rượu lại phía nàng: “Kỳ thực uống rượu chính là một trong những biện pháp thả lỏng con người tốt nhất. Ngươi không tin thì cứ thử xem.

Tần Thanh do dự một hồi, cuối cùng cầm chén rượu nên hướng Trương Dương nói: “Cảm tạ ngươi đã cứu ta!”



Trương Dương nguyên bản định phun ra mấy câu cợt nhả đại loại như ta không ngại ngươi lấy thân báo đáp hay tựa như thế, thế nhưng ngẫm lại ăn nói kiểu này trước mặt Sở yên Nhiên hay tả Hiểu Tình có thể nói được, chứ trước mặt đoàn thị uỷ bí thư tần Thanh thì tuyệt đối không nên. Tần Thanh thuộc về loại nữ nhân không thể trêu đùa, vạn nhất chọc giận nàng, cục diện sẽ trở lên ngoài sức kiểm soát ngay. Trương Dương tươi cười nâng chén: “Vì tình hữu nghị! Cụng một chén!”

Nghe thế Tần THanh tươi cười nâng chén lên cụng, vẻ mặt băng lãnh cùng rụt rè của nàng giống như một làn gió mùa xuân thổi tới làm cho băng tuyết tan ra, phong tư ấy có thể nói là đủ để khuynh quốc khuynh thành. Trương đại quan nhân nhất thời ngây ngốc, tay cầm chén rượu cứ đơ ra không có đưa lên môi, vẻ mặt lúc này của hắn có thể dùng từ sắc hớp mất hồn để hình dung, dựa theo cách nói văn hoa thì đó là kinh diễm, nhưng Tần bí thư uống xong chén rượu của mình, ngón chỉ chỉ chỉ vào chén rượu Trương Dương vẫn đang cầm nguyên trên tay.

Trương Dương lúc này mới Thanh Tỉnh, uống hết chén rượu rồi tươi cười nói: “Tần bí thư! Ngươi cười rất đẹp! Thật sự là rất đẹp a!” Đây là lần thứ hai hắn trắng trợn tác dương Tần Thanh, tuy Tần Thanh vẫn cảnh giác với những lời nói kiểu này, nhưng đối với hắn thì trong lòng lại không có chút phản cảm, dù sao nàng cũng là nữ nhân, nữ nhân có ai là không thích người khác tán thưởng vẻ đẹp của mình chứ?

Tần Thanh lần đầu tiên uống hết một chai bia, lúc này mưa bên ngoài mới tựa hồ ít đi một chút, hai người quyết định thừa lúc này chạy về bệnh viện. Trương Dương hết sức quan tâm cởi áo khoác của mình ra đưa cho nàng: “Che trên đầu đi!”

Tần Thanh do dự một chút rồi nhận lấy, tạm thời đem ý tốt của hắn coi như là nịnh hót của hạ cấp. Nàng đang muốn gọi tính tiền thì Trương Dương đã nhanh chóng thanh toán xong xuối, căn bản thằng nhãi này đúng là theo tử tưởng nam tử chủ nghĩa, đừng có xem người là lãnh đạo, nói gì thì nói nữa vẫn chỉ là nữ nhân. Đương nhiên nam nhân cùng nữ nhân đi ăn thì nam nhân phải là người trả tiền rồi.

Hai người vừa mới bước ra đường thù mưa bỗng nhiên lại nặng hạt, thành ra phải cố chạy thật nhanh về bệnh viện, tuy rằng cự ly không xa, nhưng dưới trời mưa to như vậy, quần áo cả hai cũng đã ướt hết.

Ánh mắt Trương Dương nhìn về phía Tần Thanh, con mẹ nó chứ, đúng là thôi rồi! Tần bí thư mặc bộ quần áo trắng nên bây giờ tựa như biến thành bán trong suốt, lại bám chặt vào người nên thấy rõ cả màu da, ngay cả hoa văn đường viền trên áo lót cũng thấy rõ như đang nhìn trực tiếp vậy.

Tần thanh thấy ánh ămts của tiểu tử này nhất thời ý thức được điều gì, vội vàng lấy cái áo khoác chùm mình lại rồi cúi mặt tiến về lầu của mình.

Lúc Lý Trường Vũ chính thức nhận đươc tin mình trở thành phó thị trưởng là hắn đang ngồi trong phòng với Cát Xuân Lệ. Cát Xuân Lệ đang ôm đầu của hắn trên đùi mình, Lý Trường Vũ không có nói gì mà vẻ mặt chỉ tươi cười. Một trung niên bốn mươi tuổi mà cư nhiên cứ cười ngây ngốc ý như một đứa nhỏ vậy, hắn vốn rất mong đợi may mắn rơi vào đầu mình, nhưng lúc may mắn rơi trúng thì hắn có cảm giác thật khó tin. Tả Viên Triêu căn cơ còn lớn hơn hắn rất nhiều, Tả Viên Triêu kia ở Gianh Thành đã lâu lại có nhiều người unge hộ. THế nhưng tất cả chuyển biến quá nhanh, hắn từ huyện uỷ bí thư Xuân Dương một bước trờ thành phó thị trưởng Giang Thành, có thể coi rằng hắn thực sự trở thành một trong ba nhân vật có uy lực nhất tại Giang Thành.

Cát Xuân Lệ nhẹ nhàng ve vuốt trên mặt của Lý Trường Vũ, trong ánh mắt tràn ngập vẻ xuân tình, nữ nhân hấp dẫn nam nhân thường dựa vào bề ngoài, còn nam nhân hấp dấp được nữ nhân chính là dựa và quyền và lực. Trên con đường làm quan, Lý Trường Vũ không ngừng đề thăng, khiến cho vị trí của hắn trong lòng Cát Xuân Lệ ngày càng trọng yếu, rất nhiều khi nàng cảm thấy có nguy cơ mất hắn, nghĩ đến Lý Trường Vũ sau này tại chính đàn Giang Thành chắc chắn sẽ thành công rực rỡ, Cát Xuân Lệ đã dự cảm lúc đó bạn họ khó có khả năng tự do như bây giờ được, Cát Xuân Lệ ôn nhu nói: “Thật muốn bỏ hết tất cả để làm nữ nhân của ngươi quá.”

Lý Trường Vũ cười cười ngồi dạy, xoa xoa mặt của Cát Xuân Lệ, sau đó châm một điếu thuốc: “Thực sự là phải cảm ơn Trương Dương!”

“Trương Dương với chuyện này có quan hệ gì?”

Lý Trường Vũ phim ra một ngụm khói, khướu giác chính trị của hắn đương nhiên linh mẫn hơn Cát Xuân Lệ xa lắm, nàng chỉ thấy được mặt ngoài mà Lý Trường Vũ thì thấy được nguyên nhân sâu xa bên trong: “Ta cùng Hứa bí thư giao tình cũng không tính là gì, nhưng hắn bỗng nhiên lại nhìn trúng ta, lúc đầu ta thực sự rất khó hiểu, nhưng cuối cùng ta cũng minh bạch nguyên lại Hồng Vĩ Cơ sắp tới đảm nhân chức vụ thị uỷ bí thư, Hứa bí thư muốn là muốn ta cùng với Hồng Vĩ Cơ phối hợp công tác.”

“Nhưng đề bạt ngươi cũng là Lê thị trường mà.”

Lý Trường Vũ mỉm cười nói: “Ta cùng Lê thị trưởng không có một chút giao tình nào. Ngươi cho là hắn giúp ta vì cái gì nào?”

Ánh mắt Cát Xuân Lệ tràn ngập vẻ khó hiểu, những quan hệ chính trị sâu xa này đối với nàng thật sự là quá phức tạp.

Lý Trường Vũ nói: “Sự kiện Lê Hạo Huy bắt cóc tần thanh đã bị đóng băng, phía sau đó chắc chắn Hứa bí thư cùng Lê thị trưởng đã có giao phong. Tần Thanh là cán bộ do một tay Hứa bí thư đề bạt lên. Hắn đương nhiên sẽ không để nàng ta chịu oan uổng như thế rồi, ta dám khẳng định Lê thị trưởng đề bạt ta lên làm thường vụ phó thị trưởng chính là do Hứa bí thư tác động.”

Cát Xuân Lệ có chút lo lắng nói: “Nói như vậy hẳn là Hứa bí thư và Lê thị trưởng có mâu thuẫn, tới lúc đó Lê thị trưởng nhắm vào ngươi thì sao?”

Lý Trường Vũ cười nói: “Hiện tại ta không cần lo lắng về vấn đề làm sao đứng tại GIang Thành, tân nhiệm thị uỷ bí thư Hồng Vĩ Cơ là bạn học cũ của ta. Điều ta cần phải làm là phối hợp công tác với hắn cho thật tốt, về phần Lê thị trưởng xem ra chỉ có nước đối lập nhau thôi.”

Cát Xuân Lệ thở dài ôm lấy cánh tay hắn, đầu tựa vào vai hắn: “Ta mặc kệ mọi chuyện, dù sao trên đời này ta cũng chỉ biết dựa vào ngươi thôi.”

Lý Trường Vũ bỗng nhiên đẩy nàng dựa vào ghế, cánh tay chìa ra vén váy của nàng lên lộ ra cặp đùi trắng muốt, Cát Xuân Lệ đỏ mặt nói: “Vào giường đi!”

Lý phó thị trưởng lắc đầu, chúng ta là cán bộ lãnh đạo, đương nhiên luôn phải tiếp thu những phương thức tiến bộ, càng phải dũng cảm mà thích nghi khắc phục trong mọi hoàn cảnh chứ.

Trương Dương tịnh không ngờ sự kiến của Tần Thanh lại làm thượng tầng lãnh đạo tại GIang Thành chuyển biến lớn đến như vậy. Ngày thứ sáu, hắn lại xe quay trờ về Xuân Dương huyện, An Ngữ Thần cùng đoàn làm phim cũng chưa có đi vào núi mà vẫn đang ở tại khách sạn Minh Châu. Trương Dương biết vậy phóng xe thẳng tới khách sạn Minh Châu, An Ngữ Thần biết hắn trở về liền ra đại môn khách sạn chờ hắn.

Tuy rằng đã đầu mua hè, nhưng An Ngữ Thần vẫn mặc quần thể thao dài, không có giống như các cô gái khác tung tăng với vạy. Vẫn đeo cáo kinh râm to tướng, tóc buộc đuôi ngựa, nhìn thấy Trương Dương nàng liền cất giọng: “Ngươi làm sao thế? GỌi điện cho ngươi xem chừng khó quá a? Còn nói phối hợp công tác? Chúng ta đã tới đây tự bao giờ những Trương chủ nhiệm thì vẫn vui vẻ ở Giang Thành, vậy ngươi phụ trách chủ nhiệm cái gì?”

Trương Dương mang theo vẻ mặt đau khổ: “An đại tiểu thư, ta tới đó là tới trường Đảng học tập, đó là nhiệm vụ Đảng giao phó chứ nào giám chơi bời vui vẻ gì. Hơn nữa trong giờ học ta không nghe điện thoại được? An tiểu thư a, thật xin lỗi mà. Ngươi không biết cái sự phức tạp cảu quy củ chốn quang trường đâu!”

An Ngữ Thần gật đầu nói: “Hiện tại chuẩn bị đi công tác tại Hắc Sơn Tử rồi, ngày mailà chính chính bấm máy, chính ngươi phải lo công việc chuẩn bị ngoại cảnh.”

“Ngoại cảnh mà vẫn còn tiến độ công việc gì?

An Ngữ THần thầm nói tiểu tử này đúng là chả hiểu biết cái gì, lúc này ‘lưu manh’ đạo diễn Vương Chuẩn từ trong khách sạn đi ra, hắn tươi cười hớn hở bắt chuyện cùng Trương Dương: “Tiểu Trương chủ nhiệm đã trở về rồi, chúng ta đa chuẩn bị đi vào núi đây.”

Trương Dương gật đầu, An Ngữ Thần nhớ ra cái gì đó xoay người đi vào lại trong khách sạn, lúc đi rat ay cầm theo một cái di động Motorala 8900 đời mới vẫn còn đóng hộp đưa tới cho Trương Dương: “Điện thoại này trước hết ngươi cứ cầm, đây coi như là phương tiện liênlạc phục vụ cho công việc.”

Trương Dương trong lòng mừng rỡ nhưng bên ngoài vẫn làm ra vẻ tranhg nghiệm: “Như vậy sao được, ta là cán bộ nhà nước, sao lại có thể tuỳ tiện tiếp nhận lễ vật được.”

An Ngữ Thần nói: “Ta không có nói tặng cho ngươi, đây coi như là thù lao lần trước giúp ta trị bệnh. Hơn nữa không có di động liên hệ thực sự rất bất tiện.”

Trương Dương vui vẻ gật đầu, cố làm ra vẻ đắn đó nhận lấy: “Ừm…Ta trước hết cứ nhận đã vậy!”

An Ngữ Thần và Vương Chuẩn đều nhìn ra cái tên tiểu tử này đích thị là một tên thích khoe mẽ.

Tài xế của sở Lương Tại Hoà đúng giờ lái chiếc Toyota đến đón đoàn phim vào trong núi, trong khoảng thời gian này hắn cũng thành thật rất nhiều, dù sao lực ảnh hưởng của Tống Thụ THành tại sở cũng không thể nào bằng Trương Dương được, tại toàn bộ sở công thương thì không bằng được Triệu Thành Đức. Tuy rằng trên mặt vẫn có Dương bí thư ủng hộ hắn, nhưng Dương bí thư lại càng coi trọng món đầu tư của phía Hồng Kông kia. Mà trong mắt bọn họ Tống Thụ Thành chẳng là cái gì, bọn họ chỉ tín nhiệm Trương Dương mà thôi cho nên tình cảnh hiện tại của Tống Thụ Thành có thể coi là hữu danh vô thực. Nhận rõ hiện thực này, Lương Tại Hoà trước mặt Trơng Dương tự nhiên là khiêm nhường hơn rất nhiều, trước mặt Trương Dương cũng không dám tỏ ra vẻ ta đây là phó chủ nhiệm nọ kia, mà cung cung kính kính a dua nịnh hót: “Trương chủ nhiệm đã trở về.”



Trương Dương cười gật đầu: “Gần đây thật là khổ cực a!” Tuy rằng quá khứ Lương Tại Hoà là thân tín của Tống Thụ THành luôn chống đối hắn, thế nhưng đối với loại lâu la này Trương đại quan nhân đương nhiên không thèm tính toán, tuỳ tiện nói mấy câu thăm hỏi lại khiến cho Lương Tại Hoà cảm thấy vui mừng, trong ý thức hắn rõ ràng là đã tiếp nhận địa vị lãnh đạo của Trương Dương, càng ý thức được tài xế này mới là vị trí thích hợp với hắn.

Vi Tiểu Đông từ trên xe bước xuống, một đôi nhũ phong cao vút như thách thức với lực hút của trái đất, cứ hơi hơi có chút rung động khiến cho mấy nam nhân nhìn vào mà không khỏi nuốt nước bọt, không thể không thừa nhận một điều đó là thực sự, thực sự quá hấp dẫn, bất quá Trương đại quan nhân có một quy tắc đó là thỏ không ăn cỏ gần hang.

Vu Tiểu Đông mặc một bộ đầm xanh lam, cánh tay và đôi chân trắng như tuyết để lộ ra bên noài, dưới anh dương quang càng làm cho nam nhân phải loá mắt. Nàng hướng tới Trương Dương nở một nụ cười đầy quyến rũ nói: “Trương chủ nhiệm cuối cùng cũng về rồi, ta có rất nhiều việc đang cần phải báo cáo cho người đấy.”

Trương Dương gật đầu: “Trên đường vừa đi vừa nói cũng được!”

Mấy người bọn họ cùng lên xe, Trương Dương thấy đám người Hồng Kông ngoại trừ An Ngữ THần và Vương Chuẩn cũng không có ai đi cùng, có chút ngạc nhiên hỏi: “Đoàn các ngươi đâu?”

An Ngữ Thần bực mình nói: “Ngày mai mới bấm máy, bọn họ hiện tại tới làm cái gì?”

Trương Dương chọn một chỗ cạnh cửa sổ xe ngồi xuống, Vu Tiểu Đông tiến lại ngồi bên cạnh hắn, trên người nàng toả ra một mùi nước hoa khá nồng đậm. Mũi Trương Dương lại rất là mẫn cảm cho nên liện tục hắt xì hai cái, mà Vu TIểu Đông thì lại không ý thức được mùi nước hoa trên người nàng chính là nguyên nhân, trái lại lại rút khăn mùi xoa tiến sát vào đưa cho Trương Dương. Ba đào cuộc trảo mãnh liệt, Trương đại quan nhân nhìn qua cổ áo trễ của nàng thấy cả một toà núi đôi phập phồng, lập tức lấy hết bình tĩnh ngồi nghiêm chỉnh nói: “Vu phó chủ nhiệm, trong thời gian ta không có ở đây, công tác vẫn thuận lợi cả chứ?” Vừa nói dứt lời lại hắt xì một cái, con mẹ nó chứ, loại nước hoa gì mà kích thích thế nhỉ?

Vu Tiểu Đông nhỏ giọng nói: “Phía xã Hắc Sơn Tử phái ra đội thi công cho phía thương nhân Hồng Kông, nghe nói chào giá cao hưn bình thường tới năm lần…”

Trương Dương nhíu mày, hắn tịnh không ngờ đoàn phim làm phim mà ngoại cảnh vẫn còn phải kiến thiết, trước đó cũng thật sơ ý quên mất truyện này, hắn thấp giọng hỏi: “Đội thi công của ai?”

“Hình như là người họ Lâm nào đó!”

Trương Dương cười lạnh: “Lâm THành Vũ?” Trong lòng lập tức minh bạch là đại biểu nhân dân kiêm phó chủ tịch xã Lâm Thành Bân lợi dụng chút quyền để giúp cho đệ đệ rồi. Lần trước Lâm Thành Vũ thuê ba anh em họ Sử mưu hại mình, Trương đại quan nhân còn chưa thèm tính sổ, không ngờ lần này lại dám không coi mình ra gì a. Trương Dương thầm nói lần này nhất định phải xử đẹp thằng nhãi này.

Đoàn làm phim sơ bộ chọn địa điểm quay là Thanh Vân Phong, Thanh Vân trúc hải, bởi vì An lão có nhắc nhở qua, nên bọn họ tuyện đối tôn trọng và bảo vệ di chỉ Hắc Phong trại. Để quay phim, trên Thanh Vân trúc hải chỉ cần dựng một chút bố cảnh. Có lẽ thời gian quay phim sẽ phải ở lại đây một thời gian cho nên đã dựng vài cái lều trại.

Bình thường những vấn đề nhỏ nhặt như thế này Lâm Thành VŨ cũng chẳng thèm nhận, nhưng sau khi đắc tội với Trương Dương, đa số công trình tại xã nhà đều bị Kiều Tứ thừa dịp hắn còn chưa yên ổn mà nhảy vào chõm mất, vì thế cho nên hắn đành nhờ vào đại ca mà kiếm lại chút cơm. Lần này công việc là bố trí một chút cho đoàn phim Hồng Kông, hắn chỉ việc vận chuyển một chút tài cụ cho đoàn cũng chẳng tốn là bao sức lực, giả như là hắn có lấy cao một chút thì cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng vì hắn nghe nói đứng sau màn này là An lão tiên sinh, thấy người sang thì trong đầu nảy sinh ý định kiếm chắc, bất quá tiểu tử này thực sự là lòng tham không đáy, lúc đầu hắn chỉ đưa giá gấp ba. Bên phía Hồng Kông lo lắng đường xá địa hình không quen thuộc nên cũng đành chấp nhận mức giá ấy, không ngờ lúc xong xuôi hắn lại đòi gắp năm lần. An Ngữ Thần tuy rằng đối với chuyện này cũng mất hứng, nhưng dù sao đối với nàng cũng chỉ là việc nhỏ không đáng để quan tâm cho nên cũng không có ý kiến gì. Bất quá Vu Tiểu Đông cho rằng Lâm THành Vũ làm như vậy thực sự làm mất hình tượng của địa phương trong mắt phía Hồng Kông.

Sau khi dừng tại thôn Thanh Hà, bọn họ đi bộ từ nơi này lên núi. Trên đường gặp không ít dân phu vận chuyển, tuy rằng lâm Thành VŨ lấy giá rất cao nhưng đối đãi với những người làm thuê cho hắn thì lại rất hà khắc, tiền công lần này cũng không có thêm một chút nào. Trương Dương trong lòng đã thềm có tính toán.

Lâm THành Vũ đang ở công trường trực tiếp chỉ huy, hiện tại đoàn làm phim yêu cầu có tửu quán, chúc lâu, cả hai dựng lên cũng đều đã có chút quy mô, lều trại cũng đã xong xuôi, hẳn là ngày mai đoàn phim bấm máy tương đối ổn thoả rồi. Bởi vì đại ca hắn Lâm THành bân đã nhiều lần nhắc nhở hắn đây là sở thương mại và đầu tư huyện sẽ đich thân kiểm tra công trình cùng phía Hồng Kông, cho nên công trình tuy không lớn nhưng không thể qua loa cho được, vì thế nên Lân Thành Vũ cũng rất chú ý tới chất lượng công trình. An Ngữ Thần cũng Vương Chuẩn đối với cung cách làm ăn của hắn hết sức khinh thường, thế nhưng về mặt công trình thì cũng coi như vừa lòng.

Thấy Trương Dương cùng An Ngữ Thân tới, Lâm Thành Vũ trong lòng có chút hơi chột dạ, hắn chịu thiệt với Trương Dương không chỉ một lần, lần trước còn động sát tâm đối với Trương Dương nên đã thuê ba anh em sát thủ họ Sử nhưng không ngờ ba anh em nhà kia lại biến mất không túng tích còn Trương Dương thì vẫn bình an vô sự. Chuyện này thuỷ chung vẫn nằm trong lòng hắn, nhưng khiến cho hắn cảm thấy không yên. Hơn nữa từ đó về sau, đường quan lộ của Trương Dương ngày lại càng sáng lạn, đại ca Lâm Thanh Bân cũng không tí lần mắng hắn, khiến cho ý niệm đối địch với Trương Dương trong lòng hắn hoàn toàn chặt đứt.

Trương Dương trong lòng tuy rất khôn ưa thằng nhãu này, nhưng trên mặt lại không có biểu lộ ra chút nào, đầu tiên là cùng An ngữ Thần kiểm tra tiến độ công trình, sau đó hướng Lâm Thành Vũ lấy bản vẽ xem xét lại, hậu kì còn có không ít công trình cần phải xây dựng, xem chừng sau khi bấm máy vẫn cần phải hoàn thành tiếp.

Kế hoạch của An Ngữ Thần là ở đây xây dựng một loạt những ngoại cảnh, sau đó coi đâu là một phim trường và mở rộng thành một trung tâm điện ảnh và truyền hình. Sau đó có thể quảng bá rộng rãi, thu hút các đoàn làm phim tới đây. Bất quá điều kiện trước mắt vẫn còn quá đơn sơ, để hoàn thanh được cái ý tưởng này vần còn mất nhiều thời gian lắm.

Trương Dương bỗng hỏi: “Tiền công trình này lúc nào trả giao?”

An Ngữ Thần có chút sửng sốt: “Đã đưa trước 30%, số bàn lại sau khi tiếp nhận công trình sẽ thanh toán nốt.”

Lâm Thành Vũ cuống quýt tiếp lời: “Điều này đã kí trong hợp đồng.”

Trương Dương cũng không thèm nhìn qua hắn mà hướng An Ngữ Thần nói: “Sau này phàm là liên quan đến các khoản đầu tư, ta hy vọng ngươi thông qua sở một chút.”

An Ngữ Thần lập tức minh bạch ý của hắn, hắn là muốn tiền thông qua sở thương mại đầu tư được khống chế theo một trình tự nhất định, thực tế điều đó cũng là tránh để phát sinh những khoản chi ngoài không đáng có như thế này, An Ngữ Thần gật đầu nói: “Không thành vấn đề gì.”

Trương Dương lại hướng Vu Tiểu Đông nói: “Vu phó chủ nhiệm, sau khi trở lại lập tức đem chuyện này tiếng hành, mọi khoản chi đều phải thông qua sở xem xét kiểm duyệt, công trình sẽ do cả hai bên cùng phụ trách kiểm tra. Những ngoại cảnh tại đây là hạng mục đầu tiên do An lão đầu tư, chúng ta nhất định phải đối đãi cho tốt, tuyệt không cho phép xảy ra bất cứ một sai xót nào.”

Lâm Thành Vũ vừa nghe đã thấy có chút bực mình, Trương Dương này rõ ràng là nhằm vào hắn, hắn mang vẻ mặt đau khổ nói: “Trương chủ nhiệm, ngươi xem hợp đồng đã ký, ngày mai cũng nên thanh toán chi phí hạng một đi nhỉ.”

Trương Dương đạm nhiên nói: “Sau này phàm là những gì liên quan đến phía Hồng Kông, trong hợp đồng nếu không có con dấu của sở thương mại đầu tư thì coi như không hợp lệ!” Những lời này nói thật sự là kiêu ngạo tới cực điểm, nếu như là quá khứ, Lâm Thành Vũ nhất định sẽ cùng Trương Dương trở mặt, nhưng hắn đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của Trương Dương, nên hiện tại chỉ có thể thầm oán giận trong lòng mà thôi, ngoài miệng cũng không dám có nửa câu ý kiến: “Trương chủ nhiệm, ngươi có thể xem xét chút được hay không, coi như là trường hợp đặc biệt đi, dù sao hợp đồng cũng đã được ký trước rồi mà.”


Trương Dương cười lạnh: “Trường hợp đặc biệt? Theo ta thì bất luận chuyện gì cũng phải xem xét công bằng, đưa hợp đồng của ngươi tới sở thương mại đầu tư xét duyệt lại một chút. Đừng quên mang theo giấy tờ chứng nhận của ngươi nữa nhé, nếu như không có vấn đề gì, chi phí sẽ rất nhanh chóng được chuyển về cho ngươi. Thế nào? Hoài nghi hiệu suất làm việc của sở sao?”


“Không dám! Không dám!” Lâm Thành Võ miệng nói không dám nhưng trong lòng đang thầm chửi Trương Dương tới trăm ngàn lần.


Vu Tiểu Đông trong lòng thầm khen Trương Dương lợi hại. Các khoản đầu tư của thương nhân Hồng Kông nếu như tất cả đều phải thông qua sở, sau khi được duyệt sở mới chi xuống dưới, nhưng vậy địa vị của sở vô hình chung sẽ được đề cao không ít. Ban đầu tư của sở vốn chỉ là mấy kẻ buôn nước bọt, nhờ vậy xem chừng cũng có chút màu mè.


Trương Dương cũng không có dừng lại trên núi lâu lắm, chỉ đạo một số việc về công rác xong hắn cùng Vu Tiểu Đông lại tiếp tục đi. Đi qua nhà của Trần Sùng Sơn thấy cửa khoá, lão gia tử này đã đi ra ngoài, Trương Dương nguyên bản là muốn hướng lão xin lỗi một chút, vì công việc bắt buộc cho nên cũng gây ảnh hưởng nhiều tới sở thích thanh tịnh của lão.


Trên đường trở về Trương Dương nói với Vu Tiểu Đông: “Ta rất không ưa cái tên Lâm Thành Vũ này. Chuyện làm ăn với phía Hồng Kông hắn lại cư nhiên dám làm như vậy, kiểu làm ăn bẩn thỉu này nhất định phải xử cho thật tốt.”


Vu Tiểu Đông nói: “Giả như ngày mai An tiểu tư chuyển tiền thông qua tài khoản của sở, ta sẽ giáo huấn hắn một lượt.”


Đối với ý định của Vu Tiểu Đông, Trương Dương hết sức tán thưởng, xem ra cái câu ngực to não bé vị tất đã là thật, Vu Tiểu Đông này ngực rất to nhưng ý tưởng xem ra cũng không tồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK