Muốn nhanh chóng bước ra khỏi cơn bão này thì phải xây dựng lòng tin trong đội ngũ cán bộ, đầu tiên phải có tự tin thì mới có tâm tình mà làm việc, mới có thể làm tốt công việc, mới có thể giành lại lòng tin của người dân.
Tỉnh lý bổ nhiệm y làm bí thư thị ủy, y chính là trung tâm lãnh đạo của Nam Tích, làm như thế nào mới có thể khiến cán bộ đảng viên của thành phố Nam Tích đoàn kết chặt chẽ bên cạnh mình là vấn đề mà Lý Trường Vũ phải đối mặt. Khi y tới Nam Tích đảm nhiệm chức phó thị trưởng thường vụ, Lý Trường Vũ cũng đã ý thức được tỉnh lý có thể sẽ đè thêm gánh nặng lên vai mình, có điều y không ngờ tất cả lại tới nhanh như vậy, cơ hồ là khiến y không kịp chuẩn bị chút nào, hắn nhận thức được rõ ràng rằng, mình vượt qua thị trưởng Hạ Bá Đạt, trực tiếp trở thành lãnh đạo đứng đầu Nam Tích, Hạ Bá Đạt thân là nhân vật số hai của thành phố Nam Tích, trong lòng tất nhiên sẽ khó chịu, chuyện đầu tiên sau khi Lý Trường Vũ thượng nhiệm chính là tìm Hạ Bá Đạt nói chuyện.
Hạ Bá Đạt hai ngày này cũng không nghỉ ngơi, chính đàn Nam Tích loạn thành một mớ, vào thời khắc mẫn cảm như thế này, không ai dám trốn ở nhà đón năm mới, tất cả cán bộ lãnh đạo đều tới trụ sở làm việc của thị chính phủ và thị ủy, không có ai quy định bọn họ phải làm thêm, chế độ nghỉ ngơi của bọn họ vẫn giống như thời hòa bình. Trong trụ sở cua thị chính phủ, thị ủy bị một bầu không khí nặng nề che phủ, tâm tình của Hạ Bá Đạt càng xấu hơn bất kỳ ai, sau khi Từ Quang Nhiên bị song quy, cá nhân y cho rằng mình đương nhiên sẽ thay thế Từ Quang Nhiên làm bí thư thị ủy, Lý Trường Vũ dù sao cũng là người đến sau, không có kinh nghiệm đảm đương vị trí đứng đầu một thành phố, từ tư lịch mà nói, mình không biết hơn y bao nhiêu lần, chuyện này vốn không nên tồn tại huyền niệm, nhưng tỉnh lý lại quyết định để Lý Trường Vũ vượt qua mình trở thành bí thư thị ủy, còn y thì vẫn ngồi nguyên trên chức cũ, sự chán nản và mất mát của Hạ Bá Đạt là không thể nào tả được.
Lý Trường Vũ chủ động tìm đến Hạ Bá Đạt, vẫn rất suy nghĩ tới mặt mũi của lão đồng chí, khi y tới văn phòng thị trưởng, Hạ Bá Đạt đang ngồi đó xem giấy tờ, nghe thấy tiếng bước chân của Lý Trường Vũ, Hạ Bá Đạt bỏ giấy tờ xuống, cởi kính râm đứng dậy, cười nói: "Bí thư Lý tới đấy à!" Tuy y rất không tình nguyện, nhưng cũng không thể không thừa nhận sự thận Lý Trường Vũ đã trở thành bí thư thị ủy thành phố Nam Tích. Đã gọi thì phải gọi cho đúng, cho dù là trong lòng không cao hứng, nhưng vào những lúc như thế này, tố dưỡng chính trị mà Hạ Bá Đạt bồi dưỡng được đã mang tới tác dụng, y cười rất khiêm hòa, ít nhất thì từ vẻ mặt không nhìn ra y có bất kỳ tình tự bài xích Lý Trường Vũ nào, y xuất thân từ thư ký, giỏi nhất chính là lừa lãnh đạo.
Loan Thắng Văn nói: "Thị trưởng Hạ không về nhà đón năm mới à!"
Hạ Bá Đạt thở dài: "Trong lòng không yên!" Lời này chính là miêu tả tình trạng nội tâm của y lúc này, Hạ Bá Đạt không nói dối, trong lòng y quả thật không yên, bị giày vò rất khó chịu.
Lý Trường Vũ gật đầu, ngồi xuống đối diện Hạ Bá Đạt, nhìn thấy trên bàn làm việc của Hạ Bá Đạt có một bao thuốc lá, rất tự nhiên cầm lên, không chưng cầu ý kiến của Hạ Bá Đạt đã châm một điếm. Y hít một hơi, thưởng thức một chút rồi cầm bao thuốc lên nhìn, nói khẽ: "Nhất Phẩm Cẩm Loan, thuốc này hình như trên thị trường vẫn chưa được bán mà, thuốc ngon!"
Hạ Bá Đạt cười cười: "Sản phẩm mới của nhà máy thuốc lá Nam Tích trong năm nay, Liêu Vĩ Trung hai ngày trước tới đây bàn công việc với tôi, tôi bình thường không hút thuốc, nhưng chuyện trong mấy ngày nay quá nhiều, ngẫu nhiên hút một hai điếu, anh thích hút thì tôi đưa cho anh mấy bao."
Lý Trường Vũ cười cười gật đầu.
Hạ Bá Đạt mở ngăn kéo, lấy ra hai bao Nhất Phẩm Cẩm Loan cho y.
Lý Trường Vũ nói: "Thị trưởng Hạ, anh đối với công tác sắp khai triển của chúng ta có ý kiến gì không?"
Hạ Bá Đạt nói: "Đám người này Từ Quang Nhiên này xuống ngựa, khiến cho ai nấy hoảng sợ, tôi thấy Nam Tích chúng ta trải qua một kiếp này, tất nhiên là đại thương nguyên khí."
Lý Trường Vũ yên lặng hút thuốc, những gì mà Hạ Bá Đạt nói là sự thực.
Hạ Bá Đạt lại nói: "Chuyện chỉ là một bắt đầu, Từ Quang Nhiên, Lý Bồi Nguyên, Trần Hạo, Đường Hưng Sinh, mấy người này tuy rằng xuống ngựa, nhưng lấy bọn họ làm trung tâm không biết còn lôi ra được bao nhiêu người nữa, tổ công tác của Trung kỷ ủy và Ủy ban kỷ luật tỉnh vẫn chưa đi, xem ra chuyện này vẫn còn kéo dài một đoạn thời gian nữa, bí thư Lý, tôi nói một câu khó nghe nhé, công tác sau này của anh không dễ làm đâu, không ai biết được chuyện này liên lụy tới trình độ nào?"
Lý Trường Vũ nói: "Thị trưởng Hạ, tất cả đều những gì anh vừa nói đều là sự thực, cũng là tình huống mà chúng ta phải đối mặt, thể chế Nam Tích đã bị đám người này giẫm đạp không còn ra hình dáng, chúng ta phải trong thời gian ngắn nhất một lần nữa khôi phục thể chế này, để ban lãnh đạo Nam Tích được khôi phục vận hành bình thường."
Hạ Bá Đạt nói: "Bí thư Lý, chủ ý vẫn là anh đưa ra, nói chung, tôi sẽ toàn lực phối hợp công tác với anh."
Lý Trường Vũ nói: "Thị trưởng Hạ, bất kể kinh nghiệm công tác hay là năng lực lãnh đạo anh so với tôi đều thích hợp ngồi ở vị trí này hơn."
Hạ Bá Đạt ngắt lời Lý Trường Vũ: "Bí thư Lý, anh đừng nói như vậy, lãnh đạo tỉnh vào lúc nguy nan đã giao trọng trách này giao cho anh, chính là nhìn trúng năng lực công tác của anh, vào những lúc như thế này, anh cũng không thể từ chối được?"
Lý Trường Vũ nói: "Thị trưởng Hạ, không phải không phải muốn từ chối, tình thế cũng cũng cho phép tôi từ chối, tôi là muốn nói, hai người chúng ta phân biệt nắm đảng và chính phủ, công tác của chúng ta đều quan trọng, hiện tại Nam Tích đang ở vào lúc cần chúng ta hợp tác chân thành."
Hạ Bá Đạt cười cười, nói: "Bí thư Lý, trong lòng anh phải chăng có băn khoăn gì đó? Tôi biết anh lo điều gì, anh không cần phải lo lắng, tôi trở thành đảng viên cũng không phải là một ngày hai ngày, không dám nói là giác ngộ chính trị của bản thân rất cao, nhưng ít nhất thì tôi cũng có đại cục quan, nhìn thấy cục diện của Nam Tích hiện tại tôi cũng rất đau xót, cũng rất khó chịu, tâm tình của tôi cũng giống như anh vậy, tôi muốn đưa Nam Tích đi lên, muốn mau chóng trừ hết những ảnh hưởng bất lương của Nam Tích, để Nam Tích trở lại thành một viên minh châu của nam bộ Bình Hải."
Lý Trường Vũ không tin những lời này của Hạ Bá Đạt, trong khoảng thời gian tới Nam Tích, y đối với con người của Hạ Bá Đạt đã hiểu được tương đối, người này ngoài mặt thì hòa khí, miệng nói rất hay, nhưng khi làm thật thì lại cản ba ngăn bốn, né nặng tìm nhẹ, Hạ Bá Đạt trước giờ không phải là một người làm thật, Lý Trường Vũ không hi vọng một người sẽ đột nhiên phát sinh thay đổi bản chất, mục đích y tìm Hạ Bá Đạt chính là muốn nhắc nhở Hạ Bá Đạt, những lời dễ nghe tôi đã nói cho anh nghe rồi, Hạ Bá Đạt anh tự giải quyết cho tốt, đừng trở thành chướng ngại vật trong công tác về sau của tôi.
Hạ Bá Đạt rất không vui với Lý Trường Vũ, y không cho rằng Lý Trường Vũ lần này chủ động tới đây tìm y là để mở rộng cửa lòng với y, ngược lại, y cho rằng Lý Trường Vũ đang thị uy với mình. Hạ Bá Đạt đương nhiên hiểu rõ tình thế hiện tại của Nam Tích vô cùng ác liệt, nhưng y không hề đau lòng như ngoài miệng đã nói, có thì có thật, nhưng không nghiêm trọng như vậy, nói trắng ra Hạ Bá Đạt vẫn thiếu tinh thần người chủ, y cho rằng Lý Trường Vũ nếu trở thành bí thư thị ủy Nam Tích, cục diện rối rắm này của Nam Tích đương nhiên sẽ do Lý Trường Vũ thu thập, có suy nghĩ này, Hạ Bá Đạt đột nhiên ý thức được mình nếu thật sự trở thành bí thư thị ủy Nam Tích cũng không phải là chuyện tốt, Nam Tích hiện tại lòng người hoảng hốt, mưa gió vần vũ, muốn tiêu trừ ảnh hưởng bất lợi do đám người Từ Quang Nhiên mang đến, xoay chuyển khốn cảnh trước mắt của Nam Tích cũng không phải dễ dàng, Hạ Bá Đạt vẫn có chút tự biết lấy mình, y biết cân lượng của mình, cho dù là giao Nam Tích này cho y, y cũng không biết nên xuống tay từ đâu.
Lý Trường Vũ nói: "Thị trưởng Hạ, chúng ta thương lượng phân công của mấy vị phó thị trưởng một chút." Hiện tại, vào những lúc như thế này, phân phối công tác cho mấy vị phó thị trưởng cũng thành nan đề, bởi vì ai không ai biết được trong những phó thị trưởng này có ai có liên quan tới Từ Quang Nhiên hay không, ví dụ như Vương Hải Ba, y và Trần Hạo từng phụ tá đắc lực của Từ Quang Nhiên, Trần Hạo có vấn đề, ai có thể cam đoan y không có sai lầm nào? Bàn cờ tuy rằng đã giao cho Lý Trường Vũ, nhưng bàn cờ này không dễ đánh chút nào.
Lý Trường Vũ ở trong văn phòng thị trưởng nửa tiếng đồng hồ, thời gian y và Hạ Bá Đạt nói chuyện tuy rằng rất dài, nhưng không hề có bất kỳ tiến triển có tính thực chất nào, con người của Hạ Bá Đạt vẫn như trước kia, ngoài miệng thì nói rất hay, nhưng y không có một chút kiến nghị chủ động nào, trong mắt Lý Trường Vũ, thái độ công tác tiêu cực của Hạ Bá Đạt đúng là một loại đối kháng im lặng, trước khi thượng nhiệm, Lý Trường Vũ cũng đã cảm thấy áp lực từ các mặt.
Trên đường Trở về văn phòng của mình, Lý Trường Vũ gặp bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi, thành phố Nam Tích chỉ còn mấy vị thường ủy này là thâtj thà ở tại đơn vị, nhìn thấy Lý Trường Vũ, Hà Anh Bồi cười cười, nụ cười lộ ra vẻ có chút miễn cưỡng, gần đây tâm tình của mọi người đều chịu không ít áp lực, có thể cười được là tốt lắm rồi. Hà Anh Bồi nói: "Bí thư Lý, không ở nhà nghỉ ngơi à!" Lời này có chút dư thừa, trong tình huống hiện tại, ai có thể an tâm mà ở trong nhà nghỉ ngơi?
Lý Trường Vũ cũng cười nói: "Anh không phải cũng đến làm thêm sao?"
Hà Anh Bồi thở dài nói: "Trong lòng không yên, sao đột nhiên Nam Tích của chúng ta lại biến thành như thế này."
Lý Trường Vũ thì không cho rằng Nam Tích lại đột nhiên biến thành tình trạng trước mắt, bất kỳ chuyển biến nào cũng đều có quá trình nhất định, Hà Anh Bồi thân là thường ủy thị ủy Nam Tích, nhưng lại không hề phát giác một số chuyện xảy ra ở bên cạnh, Hà Anh Bồi trong thường ủy thuộc loại người nhún nhường, nguyên tắc làm người làm việc là không cầu có công, chỉ cầu không có sơ xuất, nói trắng ra là thuộc phái trugn gian, Lý Trường Vũ còn biết một chuyện, Hà Anh Bồi và Lý Bồi Nguyên, bí thư Ủy ban kỷ luật vừa xuống ngựa có quan hệ rất tốt. cơn bão chính trị lần này của Nam Tích khiến các quan viên, bao gồm cả Lý Trường Vũ trở nên cẩn thận hơn nhiều, biểu hiện trực tiếp nhất của bọn họ chính là thái đội đối đãi với đồng sự, bởi vì chuyện vẫn chưa kết thúc, không ai biết được người tiếp theo bị xuống ngựa sẽ là ai? Lý Trường Vũ có thể đảm bảo sự thanh chính liêm minh của mình, nhưng Hà Anh Bồi thì sao? Y không dám đảm bảo.
Hà Anh Bồi là một vị lão tướng trên chính đàn, y có thể phát giác ra được lòng cảnh giác của Lý Trường Vũ đối với mình, trong khoảng thời gian ngắn, ban lãnh đạo Nam Tích ai ai cũng cảm thấy bất ai, không ai dám đảo bảo đối phương là đáng tin, là thanh liêm, nhớ tới lão bằng hữu Lý Bồi Nguyên, trong lòng Hà Anh Bồi cảm thấy bi ai khôn tả, y và Lý Bồi Nguyên tương giao nhiều năm, với sự thấu hiểu của y đối với Lý Bồi Nguyên, thật sự là không phát hiện Lý Bồi Nguyên lại là một tham quan, càng không ngờ ô dù của Đường Hưng Sinh là y, mấy năm nay cính là Lý Bồi Nguyên đã yểm trợ cho Đường Hưng Sinh làm trái pháp luật. Hà Anh Bồi nói: "Đến giờ ăn cơm rồi, bí thư Lý, cùng tới căn tin cơ quan ăn chút gì đó đi!"
Lý Trường Vũ gật đầu, hai người cùng nhau đi tới căn tin của cơ quan, Lý Trường Vũ nói: "Bọn bộ trưởng Khổng đi rồi à?"
Hà Anh Bồi gật đầu nói: "Bộ trưởng Khổng và tỉnh trưởng Chu đều đi rồi, hiện tại các đồng chí trong tổ công tác liên hợp của Trung kỷ ủy và Ủy ban kỷ luật tỉnh vẫn còn ở Nam Tích, hai ngày nay đã nói chuyện với không ít đồng chí."
Lý Trường Vũ thở dài trong lòng thở dài trong lòng, lần này ban lãnh đạo Nam Tích thật sự có thể nói là đại thương nguyên khí.
Hai người tới ngoài cửa căn tin cơ quan thì gặp người của tổ công tác Ủy ban kỷ luật tỉnh, phó bí thư Lưu Diễm Hồng của Ủy ban kỷ luật tỉnh cũng ở trong đó, nhìn thấy bọn Lý Trường Vũ, Lưu Diễm Hồng chủ động đi tới: "Bí thư Lý cũng đến ăn cơm à!"
Lý Trường Vũ cười nói: "Bí thư Lưu, không phải là đã an bài cho các vị ăn ở nhất chiêu ư? Sao lại tới căn tin cơ quan của chúng tôi?"
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Hai ngày nay tất cả đều bận rộn điều tra tình huống, nói chuyện với nhân viên tương quan của thị chính phủ và thị ủy các anh, thật sự là rất mệt, ở đây ăn cơm đỡ phải đi xa, buổi chiều còn phải tiếp tục công tác."
Lý Trường Vũ nói: "Đây là chúng tôi cân nhắc không chu toàn, sớm biết rằng như vậy, tôi nên an bài trước, lát nữa tôi sẽ tìm tiểu Phùng hỏi một chút!"
Lưu Diễm Hồng nói: "Bí thư Lý, công tác chiêu đãi của các vị rất chu đáo, là chúng tôi muốn bớt việc đi thôi."
Khi hai người đang nói chuyện, nhìn thấy chủ nhiệm văn phòng chiêu đãi chính phủ thành phố Phùng Tinh hổn hển chạy tới, cô ta cũng không ngờ Lý Trường Vũ và Hà Anh Bồi đều ở đây, vội vàng chạy ra chào hỏi, đi tới trước mặt Lưu Diễm Hồng: "Bí thư Lưu, phía bên đó đã chuẩn bị hết rồi, cô sao không tới đó?"
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Vừa rồi đã nói chuyện này với bí thư Lý rồi, không cần phiền phức vậy đâu, chúng tôi ăn ở đây là được rồi!"
Phùng Tinh còn đang định nói gì đó thì nhìn thấy Lý Trường Vũ đánh mắt ra hiệu, lập tức tâm lĩnh thần hội, cô ta chẳng thèm lau mồ hôi trên trán, nói: "Bí thư Lưu, các vị chờ một chút, tôi lập tức sẽ đi an bài!"
Lưu Diễm Hồng nói: "An bài gì? Ăn cơm suất là được rồi!"
Lý Trường Vũ, Lưu Diễm Hồng, Hà Anh Bồi ba người đều đi lấy cơm công tác, ba người ngồi xuống cùng bàn, Phùng Tinh lại cho mỗi người thêm một cái chân gà, Lưu Diễm Hồng không khỏi cười nói: "Đã nói rồi mà, người làm cán bộ như chúng tôi cũng không cần được đặc cách đâu."
Lý Trường Vũ cười nói: "Năm mới, ăn một cái chân gà cũng không được gọi là đặc cách gì cả, cán bộ đảng cũng phải ăn thịt mà."
Lưu Diễm Hồng gắp cái chân gà cho Lý Trường Vũ: "Bí thư Lý ăn đi, tôi giờ ít ăn đồ mặt lắm." Đàn bà tới tuổi trung niên bắt đầu chú trọng bảo dưỡng, Lưu Diễm Hồng hiện tại cũng bắt đầu ăn kiêng.
Lý Trường Vũ cũng không chối từ.
Hà Anh Bồi cúi đầu ăn cơm, y có chút hối hận vì đã tới đây ngồi, vị trí hiện tại của mình rất khó xử, người khác đều biết quan hệ giữa y và Lý Bồi Nguyên rất tốt, rất nhiều người đều hoài nghi y cũng có vấn đề, mình tuy rằng là thường ủy, nhưng ở trước mặt Lý Trường Vũ và Lưu Diễm Hồng, y vẫn chưa tính là gì, nhưng hôm nay là y chủ động mời Lý Trường Vũ cùng đi ăn cơm, y vốn muốn cầm đồ ăn sang một bên ăn, nhưng lại khó ăn khó nói, Hà Anh Bồi chỉ muốn ăn nhanh cho xong, cáo từ đi trước, việc gì phải ở lại đây làm chướng mắt người ta, nhưng y ăn quá nhanh, thành ra bị nghẹn, vội vàng nuốt một ngụm canh, ai ngờ được là canh quá nóng, căn bản không thể nào nuốt được, ngược lại còn làm lưỡi y bỉ phỏng, thật sự là đen tới cùng cực.
]Lý Trường Vũ nhìn thấy bộ dạng của Hà Anh Bồi, trong lòng có chút buồn cười, nhưng trong trường hợp này không thể cười được, y vội vàng đưa chén nước ở trước mặt mình cho Hà Anh Bồi, Hà Anh Bồi uống mấy ngụm, lúc này mới thấy đỡ, đầu rưỡi tê rát, chắc là bị phỏng da rồi, Hà Anh Bồi lúng túng nói lúng túng nói: "Không cẩn thận nên bị nghẹn."
Lưu Diễm Hồng mỉm cười nói mỉm cười nói: "Bộ trưởng Hà đừng ăn gấp như vậy, hôm nay không phải làm việc, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Hà Anh Bồi gật đầu, nhưng vẫn úi đầu ăn cơm.
Lưu Diễm Hồng nói: "Quan hệ của Bộ trưởng Hà Bộ trưởng Hà và Lý Bồi Nguyên rất tốt nhỉ?"
Hà Anh Bồi cả kinh, y buông đũa, cầm khăn tay lau miệng, nói: "Tôi và Lý Bồi Nguyên là lão bằng hữu nhiều năm!" Hà Anh Bồi cũng không giấu diếm, cũng không vạch rõ giới hạn với Lý Bồi Nguyên, y và Lý Bồi Nguyên có giao tình mấy chục năm, y không muốn phủ định, cũng không thể phủ định, Lưu Diễm Hồng đã hỏi như vậy thì chứng tỏ người ta đã nắm rất rõ tình huống.
Lưu Diễm Hồng mỉm cười nói: "Bộ trưởng Hà thấy vị lão bằng hữu này thế nào?"
Hà Anh Bồi nói: "Trong ấn tượng của tôi, Lý Bồi Nguyên là một người có nguyên tắc đảng tính rất mạnh, anh ta đối với người nhà, đối với bản thân mình đều yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, tính tình ngay thẳng, là người ghét ác như thù, anh ta làm công tác của Ủy ban kỷ luật nhiều năm, án kiện của cán bộ làm trái kỷ luật qua tay anh ta vô số, nếu như lật lại ghi chép, có thể phát hiện anh ta công tác rất cẩn thận tỉ mỉ, kiên trì nguyên tắc." Hà Anh Bồi không phải cố ý nói tốt cho Lý Bồi Nguyên, y nói đúng về Lý Bồi Nguyên trong ấn tượng của y.
Lý Trường Vũ nhíu mày, y rất thích Hà Anh Bồi vào những lúc như thế này còn dũng khí nói những lời tốt về Lý Bồi Nguyên, nhưng Hà Anh Bồi ở trước mặt Lưu Diễm Hồng nói những lời này, hiển nhiên là không hợp lúc.
Cũng may là Lưu Diễm Hồng cũng không để ý, cô ta nói khẽ: "Anh trong những lúc bình thường có phát hiện sự chuyển biến của Lý Bồi Nguyên không?"
Hà Anh Bồi lắc đầu: "Tôi thật không phát hiện, anh ta bình thường rất hiếu thuận, đối đãi với người trong nhà cũng rất tốt, nếu cô tới nhà của anh ta, cô sẽ phát hiện tới hiện tại trong nhà vẫn không được sửa sang gì, rất là đơn sơ, trong thư phòng của anh ta còn có một bức tranh chữ..."
Lưu Diễm Hồng ngắt lời Hà Anh Bồi: "Nghèo khó!" Cô ta đã từng tới nhà Lý Bồi Nguyên, nhìn thấy bức tranh chữ treo ở trong phòng Lý Bồi Nguyên rồi.
Hà Anh Bồi gật đầu.
Lưu Diễm Hồng nói: "Anh chắc không biết, sau bức tranh chư đó, trong tường kép dán vách cất giấu biên lai gửi tiền năm mươi vạn nhân dân tệ.
Hà Anh Bồi trợn tròn mắt, y không biết, y thật sự không biết. Y và Lý Bồi Nguyên kết giao vài chục năm, tự nhận đã là bạn bè không giấu diếm gì nhau, nhưng không ngờ Lý Bồi Nguyên lại ẩn giấu sâu như vậy.
Lưu Diễm Hồng nói: "Lý Bồi Nguyên che giấu rất tốt, nếu không phải có tư liệu mà Đường Hưng Sinh lưu lại, tôi cũng không ngờ được một vị cán bộ của Ủy ban kỷ luật luôn luôn cần cù như vậy lại là một tội phạm tham ô, không ngờ là một người che chở cho các quan viên khác."
Hà Anh Bồi nói: "Trước đây anh ta không phải như vậy." Y vẫn không thể tiếp nhận chuyện này."
Lưu Diễm Hồng nói: "Tôi cũng tin rằng anh ta trước đây không phải như vậy, nhưng anh ta đã thay đổi rồi, Lý Bồi Nguyên đã không còn là người như trong ấn tượng của anh, y nhận hối lộ của Đường Hưng Sinh, giúp Đường Hưng Sinh che dấu chuyện hắn phạm tội, ở Nam Tích trở thành một quan viên dựng lên một chiếc ô dù che chở."
Hà Anh Bồi nói: "Tôi không biết anh ta thay đổi từ lúc nào, nói thật lòng, cho tới bây giờ tôi vẫn không thể nào tiếp nhận được."
Lưu Diễm Hồng nói: "Những cán bộ quốc gia như chúng ta không thể đi sai đường được, một khi đi sai, chính là hủy diệt chính mình, làm tổn hại tới nhân dân và quốc gia, cho dù bị chế tài, cho dù là hối hận không kịp thì cũng không thể vãn hồi lại được những tổn thất đã tạo thành."
Hà Anh Bồi trong lòng rất khó chịu, y thở dài, nói: "Tôi thật sự là muốn hỏi ngay trước mặt anh ta, rốt cuộc là trong lòng anh ta nghĩ gì?" Y không muốn tiếp tục ở lại nữa, đứng dậy nói: "Bí thư Lưu, bí thư Lý, hai người nói chuyện đi, tôi về trước đây, trong lòng thật sự rất loạn, cần phải điều chỉnh một chút, không thể dùng trạng thái như vậy để công tác được."]
Lưu Diễm Hồng gật đầu.
Hà Anh Bồi đi rồi, Lưu Diễm Hồng nói với Lý Trường Vũ: "Nghe nói bí thư Lý muốn công khai tài sản của mình?"
Lý Trường Vũ cười nói: "Đúng vậy, tôi đã nói như thế, hơn nữa tôi rất nhanh sẽ làm như vậy, đợi công tác của các cô kết thúc, đợi người phụ trách của Ủy ban kỷ luật thành phố Nam Tích xác định, tôi lập tức sẽ tiến hành công khai tài sản cá nhân của mình."
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Anh không sợ người khác nói anh chơi trội à?"
Lý Trường Vũ nói: "Chắc rằng khẳng định sẽ có người nói tôi như vậy, có tham liêm hay không không phải là có công khai tài sản cá nhân của mình hay không, tôi làm vậy quả thực là có thành phần chơi trội, nhưng tôi không phải là muốn làm cho các lãnh đạo xem, tôi là làm cho toàn bộ người dân thành phố Nam Tích xem, trải qua lần bão tố chính trị này, chính đàn Nam Tích đã vỡ nát, độ tín nhiệm của người dân thành phố đối với ban lãnh đạo chúng ta đã xuống thấp tới cực điểm, tôi phải thông qua loại phương thức cực đoạn này để xây dựng lại lòng tin của người dân thành phố đối với ban lãnh đạo chúng tôi, chuyện này không thể kéo dài được, phải lập tức thực hiện, chỉ khi người dân có lòng tin đối với chúng tôi, tôi mới có thể lãnh đạo mọi người thúc đẩy Nam Tích tiếp tục tiến lên, muốn để thành thị phát triển khỏe mạnh, chỉ dựa vào một mình tôi là không đủ, chỉ dựa vào một hai cán bộ lãnh đạo cũng không đủ, căn bản vẫn là ở người dân."
Lưu Diễm Hồng nói: "Trọng trách trên vai anh cũng không nhẹ đâu, muốn kích phát ý chí chiến đấu của cán bộ, muốn xây dựng lại lòng tin của người dân, muốn khôi phục lực công tín của chính phủ là rất khó khăn."
Lý Trường Vũ nói: "Quả thực là rất khó, bí thư Lưu, tôi không giấu cô, hiện tại nhân tâm của ban lãnh đạo Nam Tích rất bấp bênh, muốn buộc những người này lại thành một dây, cần phải mau mau giải quyết vấn đề của đám người Từ Quang Nhiên."
Lưu Diễm Hồng bật cười, cô ta nói khẽ: “Trước khi yôi đến Nam Tích, bí thư Kiều và tỉnh trưởng Tống đã dặn dò riêng, bảo tôi nhất định phải chú ý phương pháp, phương thức làm việc, cố gắng đừng tạo thành tình tự khủng hoảng trong đội ngũ cán bộ, nhưng cái này tôi không thể khống chế được, Từ Quang Nhiên, Lý Bồi Nguyên, Trần Hạo, thậm chí là Đường Hưng Sinh đã chết, bọn họ đều từng thường ủy của thành phố Nam Tích, sức ảnh hưởng trên chính đàn Nam Tích rất lớn, quan hệ các mặt cũng rối rắm, chúng tôi đã phải điều tra rõ, lại phải nghĩ tới tình tự của quần chúng cán bộ, mấy ngày nay, bất kể là Ủy ban kỷ luật tỉnh chúng tôi hay là các đồng chí của Trung kỉ ủy đều ngày đêm công tác, chuyện trên cơ bản đã có manh mối, nhưng muốn kết án thì vẫn còn hơi sớm, trước khi tới đây ăn cơm, tôi còn đặc biệt gọi điện thoại cho tỉnh trưởng Tống, tỉnh trưởng Tống lại cường điệu chuyện này đừng tiếp tục khoách đại ảnh hưởng, để tránh tiến thêm một bước làm ảnh hưởng đến sức công tín của chính phủ, chúng tôi tranh thủ trước mười lăm có thể hoàn thành toàn bộ công tác điều tra."
Lý Trường Vũ nói: "Vậy là tốt rồi, nói một câu thật lòng, chỉ cần các vị ở Nam Tích, mọi người trong lòng đều không nơm nớp lo sợ."
Lưu Diễm Hồng nói: "Không làm chuyện trái lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa, nếu như không thẹn với lòng thì không có gì mà phải sợ cả."
Lý Trường Vũ nói: "Không nói như vậy được, đúng như những gì cô nghĩ tới, sức ảnh hưởng trên chính đàn Nam Tích của mấy người bọn Từ Quang Nhiên là rất lớn, những người trong thể chế Nam Tích có quan hệ với họ, được bọn họ đề bạt rất nhiều, đặc biệt là một số cán bộ trước đây đi lại thân cận với họ, hiện tại tâm tình đều rất sợ hãi."
Lưu Diễm Hồng nói: "Vậy thì cứ để họ bất an một đoạn thời gian đi, Trung kỉ ủy vô cùng coi trọng vụ án này, nhưng trong quá trình mà chúng tôi điều tra lại làm theo nguyên tắc chuyện lớn hóa nhỏ, không thể bắt hết những cán bộ có vấn đề của Nam Tích cách anh, người mà chúng tôi điều tra là những cá bộ có vấn đề từ cấp ban trở lên, còn những cán bộ cơ sở nếu tồn tại vấn đề, sau này sẽ giao cho Ủy ban kỷ luật Nam Tích các anh tự xử lý."
Lý Trường Vũ lại nhớ ra một chuyện: "Bí thư Lưu, sau khi Lý Bồi Nguyên xuống ngựa, Ủy ban kỷ luật thành phố Nam Tích chúng tôi xuất hiện một chỗ khuyết, bộ trưởng Không của bộ tổ chức tỉnh khi tới đây không hề tuyên bố chuyện này, không biết tỉnh lý rốt cuộc có tính toán gì?"
Lưu Diễm Hồng cười nói: "Chuyện này tôi cũng biết được một chút, lãnh đạo tỉnh rất là coi trọng công tác của Ủy ban kỷ luật thành phố Nam Tích, lần này ôm ý niệm mất bò mới lo làm chuồng, nhân tuyển đã được xác định, chủ nhiệm phòng giám sát kiểm tra kỷ luật thứ nhất của Ủy ban kỷ luật tỉnh Mã Thiên Dực sẽ đến Nam Tích đảm nhiệm chức tân bí thư Ủy ban kỷ luật, trước đây công tác của anh ta vẫn luôn rất xuất sắc, trước mắt đang học tập ở trường đảng Trung ương, tổ chức cũng đã thông tri cho anh ta. Vài ngày nữa anh ta sẽ tới Nam Tích chính thức khai triển công tác, giống như anh vậy, anh ta cũng là lâm nguy thụ mệnh.
Lý Trường Vũ cũng có nghe nói về Mã Thiên Dực, người này ở Ủy ban kỷ luật tỉnh nổi danh với tác phong cứng rắn, rất nhiều cán bộ vừa nghe thấy người này đã sợ vỡ mật, có người lén lút đặt cho y ngoại hiệu là hắc diện sát tinh, có điều tác phong của Mã Thiên Dực cũng quyết định y rát dễ đắc tội với người ta, lần này tới trường đảng Trung ương học tập, nghe đồn chính là vì đắc tội với một vị lãnh đạo nào đó.
Lưu Diễm Hồng nói: "Mã Thiên Dực là người nóng tính, ghét ác như thù, hy vọng hai người các anh có thể phối hợp tốt với nhau."
Lý Trường Vũ cười nói: "Tôi là người mềm tính, không sợ sự nóng giận của anh ta."
Lưu Diễm Hồng bật cười, cô ta ăn cơm xong, cầm khan lau môi.
Chủ nhiệm phòng chiêu đãi của thị chính phủ Phùng Tinh một mực không đi đâu, sai người pha một bình trà bích loa ngon rồi tự mình mang tới.
Lưu Diễm Hồng cười nói với Phùng Tinh: "Tiểu Phung, thời gian này cực khổ cho cô rồi."
Phùng Tinh nói: "Công tác của tôi chính là phục vụ lãnh đạo mà."
Lý Trường Vũ nhìn cô ta với vẻ không vui, cải chính lại: "Phục vụ nhân dân mới đúng."
Mặt Phùng Tinh đỏ lên, nói những lời này quen rồi, chẳng cần suy nghĩ mà buột miệng nói ra, cô ta lặng lẽ lui sang một bên.
Lưu Diễm Hồng cầm chén trà lên uống một ngụm rồi nói: "Đúng rồi, gần đây sao không thấy thằng nhóc Trương Dương đâu nhỉ?"
Nhắc tới Trương Dương, Lý Trường Vũ không khỏi thở dài: "Chuyện lần này đã đá kích hắn rất mạnh, sau khi Vương Quân Dao chết hắn cũng mất tích, tôi không biết là hắn đã đi đâu."
Lưu Diễm Hồng nói: "Chuyện lần này Trương Dương có công từ đầu tới cuối."
Lý Trường Vũ nói: "Chị sợ hắn cũng không cần bất kỳ lời khen ngợi nào." Y cũng hiểu khá rõ Trương Dương, y cũng biết Trương Dương bởi vì sao mà trở nên sa sút tinh thần như vậy, nhưng ở trước mặt Lưu Diễm Hồng y cũng không tiện nói.
Lưu Diễm Hồng nói: "Bảo hắn mau chóng phấn chấn lại đi, biện pháp tốt nhất chính là sớm ngày quay lại công tác."
Lý Trường Vũ nói: "Để sau hẵng nói đi, để hắn nghỉ ngơi một đoạn thời gian đã."
Lưu Diễm Hồng gật đầu, nói: "Phong đầu của chuyện khách sạn Hải Thiên và Nam Dương Quốc Tế đã qua rồi, tôi thấy cũng đừng xử lý hắn quá nặng, dẫu sao thì lần này hắn cũng tính là có công chuộc tội." Kỳ thật Lưu Diễm Hồng căn bản không cần phải nói giúp cho Trương Dương, Lý Trường Vũ trên cảm tình thì thân với Trương Dương hơn cô ta nhiều, Lý Trường Vũ gật đầu, y vốn chuẩn bị xử phạt cảnh cáo Trương Dương, nhưng hiện tại Nam Tích đã loạn như thế này, sự chú ý của tất cả mọi người đều tập trung nên vụ án tham ô lớn của bọn Từ Quang Nhiên, chẳng ai rảnh mà đi quan tâm tới chút chuyện nhỏ trước kia của Trương Dương, nghĩ tới chuyện ày cũng thấy buồn cười, Từ Quang Nhiên một lòng muốn đánh Trương Dương ra tầm mắt của công chúng, nhưng vòng một vòng, chuyện lại vẫn quay lại trên đầu y.
Trương Dương ở lại Xuân Dương một đêm, ngày hôm sau liền cùng bọn Hải Lan về Giang Thành, Hồ Nhân Như và Hà Hâm Nhan bận chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười, kỳ nghỉ xuân này khó khăn lắm mới bớt ra được vài ngày, vốn muốn ở cùng với Trương Dương thêm mấy ngày vui vẻ đón năm mới, đáng tiếc là chuyện bên kia không thể trì hoãn được, phải lập tức trở về xử lý nghiệp vụ.
An Ngữ Thần cũng đi vào cùng ngày với các cô, cô ta vốn muốn tới tham gia lễ đính hôn của An Đạt Văn, đúng là tới cũng vội mà đi cũng vội.
Chỉ còn lại có Hải Lan ở lại bên cạnh Trương Dương, hai ngư-ời về căn biệt thự gỗ ở hồ Nam, Hải Lan nhìn ra Trương Dương vẫn có chút buồn bã chán chường, cô ta kéo Trương Dương ngồi xuống sa lông, ôn nhu nói: "Ai cũng đều rất lo cho anh, bọn họ đi mà đều không an tâm."
Trương Dương cười nhạt, nói: "Anh không sao, kỳ thật anh so với trong tưởng tượng của bọn họ thì kiên cường hơn nhiều."
Hải Lan gật đầu nói: "Em tin!" Cô ta dựa vào lòng Trương Dương, kéo tay Trương Dương quàng qua vai mình, nói khẽ: "Trương Dương, anh còn nhớ khi chúng ta quen nhau ở xuân dương không ?"
Trương Dương gật đầu, nói: "Vẫn nhớ."
Hải Lan nói: "Trước khi gặp anh, em từ Giang Thành tới Xuân Dương, đoạn thời gian đó là thời gian tồi tệ nhất trong nhân sinh của em, mỗi lần về tới nhà ở Xuân Dương, em đều một mình nhìn lại mình trong gương, em ở sâu trong lòng rất khinh bỉ mình, phỉ nhổ mình, em muốn trốn tránh, nhưng lại không có dũng khí để trốn tránh, em thậm chí còn nghĩ tới cái chết, nhưng vào lúc đó, anh đã xuất hiện, sinh mệnh của em từ đó lại có được ánh sáng, em cuối cùng cũng biết cái gì gọi là tình cảm. Em biết trên thế giới này còn có người quan tâm tới em, còn có người nguyện ý vì em là bất chấp tất cả...."