Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Manh Manh nói: Từ lần trước sau khi phát hiện người theo dõi bọn em, tình tự của ông ấy trở nên không tốt, em có thể cảm thấy ông ấy đang rất bất an.

Trương Dương nói: Chú ấy quan tâm tới hai mẹ con em mà, cảm thấy có người uy hiếp tới sự an toàn của hai mẹ con em, đương nhiên sẽ cảm thấy bất an.

Tần Manh Manh nói: Không! Không chỉ là chuyện này, sau khi nguy cơ được giải trừ, sự sầu lo của ông ấy chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn tăng thêm, em hoài nghi trên sinh ý của ông ấy xảy ra vấn đề.

Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, nếu Hà Trường An thực sự là xảy ra vấn đề trên sinh ý, mình cũng lực bất tòng tâm, dù sao phương diện này cũng không phải là sở trường của mình. Với nhân mạch và năng lực của Hà Trường An, cho dù là có vấn đề thì chính y cũng có thể giải quyết, Tần Manh Manh có thể là lo xa quá rồi.

Trương Dương nói: Em muốn anh làm gì?

Tần Manh Manh nói: Ông ấy luôn coi anh là bạn bè thân thiết, em nhờ anh tình cơ hội nói chuyện với ông ấy.

Trương Dương gật đầu nói: Được!

Tần Manh Manh nói: Thật ra tiền không quan trọng, trên đời này không bất kỳ chuyện gì có thể bằng được người nhà ở bên nhau.

Trương Dương vỗ vỗ vai Tần Manh Manh: Em yên tâm đi, anh sẽ tìm cơ hội nói chuyện với ông ấy.

Trương Dương trở lại Tuệ Nguyên, nhìn thấy đám người đó Ngưu Văn Cường đều đã đến, Kì Sơn đã an bài chỗ ở cho bọn họ, đám lão bằng hữu đến từ Giang Thành quở trách Trương Dương một hồi, Trương đại quan nhân ứng đối với loại chuyện này chính là há miệng cười ngây ngô, không phải là ngu thật mà là giả ngu, thái độ của thằng cha này tốt như vậy, đám bằng hữu vốn có chút oán khí cũng ngại nhiều lời.

Ngưu Văn Cường đưa một xấp tiền lì xì thật dày cho Trương Dương, Trương đại quan nhân vội vàng xua tay nói: Các vị là anh em, tôi đã nói trước rồi, các anh tặng tiền thì tôi không phản đối, nhưng tiền lì xì này tôi không thể nhận, bởi vì đã nói trước tôi kết hôn, là em gái tôi kết hôn, các anh muốn tặng thì cứ trực tiếp tặng cho nó, tôi không chạm vào tiền. Thật ra Trương Dương cũng hiểu rõ, tất cả mọi người là vì hắn mà tới.

Đỗ Vũ Phong nói: Trương Dương nói đúng, hắn là quan viên, chúng ta tặng tiền lì xì tuy rằng đại biểu cho tình nghĩa huynh đệ, nhưng người hữu tâm sẽ không thấy như vậy, vạn nhất có người bàn lộng thị phi, mượn chuyện này để chế tạo vấn đề, vốn là chuyện tốt chẳng phải là sẽ biến thành chuyện phiền toái ư?

Đang nói chuyện thì Sở Yên Nhiên và Triệu Tĩnh cùng nhau đi tới, đám huynh đệ này của Trương Dương quen nhau đã lâu, tình cảm rất khăng khít, bọn họ đương nhiên biết Triệu Tĩnh và Sở Yên Nhiên, Triệu Tĩnh luôn miệng chào các anh, đám người này vui sướng cười tươi như hoa.



Lưu Kim Thành nói: Tiểu Tĩnh, em sáng mai kết hôn, tuy rằng em không gửi thiệp mời cho đám anh này, nhưng bọn anh nghe được tin tức lại không mời mà đến, tiền mừng không có bao nhiêu, nhưng anh Lưu của em có thể tặng một thùng rượu.

Ngưu Văn Cường nói: Em gái, anh Ngưu của em không nói nhiều, chúng ta phải cho đám người tỉnh thành thấy, đám anh Xuân Dương của em tuyệt đối không phải hạng kẹt xỉ!

Triệu Tĩnh cảm động đến nỗi mắt đỏ lên, cô ta cắn cắn môi nói: Cám ơn các anh, cám ơn... Cám ơn....

Sở Yên Nhiên nhìn không nổi: Ài, tôi nói này, đám người các anh làm cái gì thế? Anh nấy đều lừa tình, có cần phải vậy không? Chuyện vui lại bị các anh biết thành chuyện buồn, có bệnh à?

Ngưu Văn Cường bật cười ha ha: Yên Nhiên, em khi nào thì có thể dùng một phần sự ôn nhu đối với Trương Dương cho các anh đây?

Sở Yên Nhiên kéo tay Trương Dương nói: Trương Dương, anh nghe thấy không, Ngưu Văn Cường đang ngấm ngầm nói em thô lỗ vô lễ kìa.

Trương đại quan nhân ôm eo nhỏ của Sở Yên Nhiên rồi cười ha ha nói: Em hôn anh một cái đi, cho đám người này ghen đến chết.

Sặc! Trương đại quan nhân bị đám huynh đệ này khinh bỉ một hồi.

Mấy người thương lượng một chút, quyết định tôn trọng ý kiến của Trương Dương, giao tất cả tiền lì xì cho tới sau, do Thường Lăng Phong ghi chép rõ ràng, có những tiền có thể nhận, ví dụ như tiền của đám lão bằng hữu đến từ Giang Thành, mà cũng có một số tiền không thể nhận. Trương Dương bảo Thường Lăng Phong phân loại, chờ sau khi yến hội chấm dứt thì hắn sẽ thống nhất tiến hành xử lý.

Trương Dương đối đãi với tiền biếu cẩn thận như vậy không phải là do Tống Hoài Minh nhắc nhở, thật ra cho dù y không nói, Trương Dương cũng cũng hiểu rõ trong loại chuyện này rất dễ xảy ra vấn đề, thận trọng một chút cũng không thừa, khi mấy người đang nói chuyện phiếm thì Kì Sơn tới tìm Trương Dương, đưa hai loại thực đơn cho Trương Dương xem qua, Trương Dương vốn cũng không chú trọng loại chuyện này, hắn tin Kì Sơn nhất định có thể an bài thỏa đáng, nhìn một chút, mấu chốt vẫn là thực đơn tiệc chay, có chút kinh ngạc nói: Sao nhiều thịt như vậy?

Kì Sơn cười nói: Thức ăn chay giả mặn, bàn cơm này tôi đặc biệt mời một đầu bếp chuyên làm đồ chay tới đấy.

Trương Dương cám ơn: Kì Sơn, lần này may mà có anh giúp đỡ, nếu không thì tôi thật sự là chẳng biết làm thế nào?

Kì Sơn cười nói: Cũng không phải là đại sự gì, anh cũng từng giúp tôi mà, vả lại, nếu không phải anh bày tiệc ở đây, tôi làm sao có cơ hội nhìn thấy nhiều nhân vật nổi tiếng xã hội như vậy.”

Trương Dương cười cười, lần này nhiều khách có địa vị quan trọng, ngay cả hắn cũng không ngờ tới.



Kì Sơn nói: Chuyện ăn uống của khách trong mấy ngày này tôi cũng đã an bài tốt rồi, anh chỉ cần báo trước cho tôi nhân số là được, phía nhà bếp đã chuẩ bị, tôi để hai đầu bếp trực đêm, thức ăn đêm cũng có thể được giải quyết, còn buổi sáng thì thống nhất là làm buffet đi, tôi sẽ tận lực an bài phong phú một số. Kì Sơn khá coi trọng yến hội lần này của Trương Dương, chẳng những phát động toàn bộ khách sạn Tuệ Nguyên trận địa sẵn sàng đón quân địch, hơn nữa còn tự mình tới chỉ huy bố trí, phải biết rằng Tuệ Nguyên tuy rằng là khách sạn 5 sao, nhưng cũng không phải là quan trọng nhất trong sinh ý của Kì Sơn.

Trương Dương tâm lĩnh phần nhân tình này của Kì Sơn, tối hôm đó ở lầu Bích Ba mở tiệc chiêu đãi khách quý từ các nơi tới, khiến Trương Dương không ngờ được là, tỉnh trưởng Chu Hưng Dân và thính trưởng thính công an tỉnh Cao Trọng Hòa cũng không mời mà đến.

Vốn buổi tối Trương Dương có mời Cao Liêm Minh, bởi vì khách quý tới quá nhiều, cho nên Trương Dương bảo Cao Liêm Minh tới đây trước giúp đỡ, ăn bữa cơm với mọi người, không ngờ Cao Liêm Minh nói với cha hắn, cha hắn cũng bảo sẽ tới.

Hai người Tỉnh trưởng Chu Hưng Dân và thính trưởng công an công an Cao Trọng Hòa là tới là vì La Tuệ Ninh, khi bọn họ đến Tuệ Nguyên vừa hay gặp bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính, thị trưởng Đông Giang Phương Tri Đạt cũng tới đón La Tuệ Ninh,. Mọi người gặp nhau, đều biết mục đích của đối phương, liền nhìn nhau mỉm cười.

Với địa vị và bối cảnh của Chu Hưng Dân, y cũng không cần thiết tự mình tới đây thỉnh an La Tuệ Ninh, nhưng đối với một người đặc mục tiêu cao như y, phải thận trọng mỗi bước đi, xử lý tốt bất kỳ mối quan hệ nào. Chính trị là một môn nghệ thuật cao thâm, xử lý tinh tế quyết định tương lai của anh có thể đi đến độ cao nào.

Cao Liêm Minh trước tiên chạy vào bên trong thông tri cho Trương Dương, buổi tối tổng cộng có ba bàn cơm, Trương Dương đang an bài cho mọi người ngồi vào vị trí nghe nói nghe nói tỉnh trưởng tới, Trương Dương trừng mắt lườm Cao Liêm Minh một cái: Anh sao không gọi điện thoại cho tôi sớm một chút.


Cao Liêm Minh không ngừng kêu khổ: Ban đầu tôi chỉ biết là cha tôi muốn tới, ai ngờ ngay cả tỉnh trưởng Chu cũng tới. Tôi cũng muốn gọi điện thoại, nhưng không kịp.


Trương Dương bảo Sở Yên Nhiên thông báo chuyện này với La Tuệ Ninh, mình thì bước nhanh ra đón.


Mấy người Chu Hưng Dân nhìn thấy Trương Dương ra đón, trên mặt đều mang theo nụ cười hòa ái, Chu Hưng Dân tất nhiên là đi trước, y mỉm cười nói: Trương Dương, chúng tôi không mời mà đến, hy vọng không làm việc cậu.


Trương Dương nói: Tỉnh trưởng Chu, thính trưởng Cao, bí thư Lương, thị trưởng Phương, các anh vừa đến, toàn bộ khách sạn Tuệ Nguyên đều sáng rực lên, hạ quan thật sự là rất vinh hạnh và kinh sợ, để tôi vái các vị một cái! Thằng cha này dùng lễ tham bái của cổ nhân, vái chào sát đất, vỗ mông ngựa hơi khoa trương một chút, nhưng ngược lại càng dễ tiếp nhận hơn, đương nhiên, dạng phương thức này chỉ thích hợp dùng với Trương đại quan nhân, đổi thành người khác chỉ sợ vẽ hổ không xong lại thành vẽ chó.


Trương đại quan nhân khiến mấy vị lãnh đạo cười ha ha, Trương Dương nói: Mời vào, mời vào!


Lúc này bên kia đã đặc biệt an bài một phòng , La Tuệ Ninh đi tới, lão thái thái Margaret không hề có hứng thú với quan trường, cho nên lựa chọn lảng tránh, La Tuệ Ninh mời Tạ Chí Quốc đi cùng, Tạ Chí Quốc là cục trưởng cục công an thành phố Kinh Sơn, y tới cũng rất thích hợp, hơn nữa tôi cũng muốn mượn cơ hội này để kết bạn với Chu Hưng Dân.


Trương Dương cùng bốn vị lãnh đạo vào trong phòng, La Tuệ Ninh đã ở đó, mục đích mấy người này tới đây chính là để gặp La Tuệ Ninh, cho nên an bài như vậy cũng là rất bình thường, La Tuệ Ninh đứng dậy chào: Hưng Dân, chúng ta đã lâu rồi không gặp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK