Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có điều tiếng hú chỉ vang được một nửa thì một bàn tay to từ phía sau tóm lấy cổ hắn, rắc một tiếng, cổ võ sĩ này đã bị vặn gãy, võ sĩ đao cũng lọt vào trong tay người đánh lén. Trương đại quan nhân từ trên trời giáng xuống, trước khi võ sĩ này phát động tấn công đã bẻ gẫy cổ hắn. Thuận tay đẩy một cái, thân thể võ sĩ từ trên vách đá cao rơi xuống, theo chân đồng bạn.

Trương đại quan nhân một tay tóm lấy dây thừng, một tay cầm đao Nhật Bản, mỉm cười nhìn Trần Tuyết thân thể bám chặt trên vách đá: Một chưởng Vừa rồi chính là sinh tử ấn à?

Trần Tuyết cười khẽ, gió đêm thổi bay mái tóc của cô ta. Giống như tơ lụa màu đen tung bay sau đầu, cô ta vươn bàn tay mềm trắng nõn ra, vén tóc rủ trên má, tuy rằng chỉ là động tác vô cùng đơn giản, nhưng lại lộ ra phong tư vô hạn, cô ta nói khẽ: Anh nên bắt hắn để hỏi.

Những lời này của Trần Tuyết hiển nhiên đang trách cứ Trương Dương không lưu lại người sống.

Trương đại quan nhân lười biếng thở dài: Có một số lời không nhất định phải hỏi hắn. Hắn nghe thấy một trận tiếng bước chân đang nhanh chóng từ xa tới gần.

Sáu bóng đen từ vách đá vách đá chạy vội tới, tuy rằng dựa vào dây thừng trợ giúp, nhưng ở trên vách núi vạn trượng này, dùng tốc độ như vậy để chạy là rất khó. Chẳng những cần năng lực giữ thăng bằng siêu cường, Đồng thời cũng phải có tố chất tâm lý hơn người.

Trương đại quan nhân hừ lạnh một tiếng, tóm lấy dây thừng, thân thể và vách núi hình thành một góc gần như vuông góc, sau đó, hai chân hắn đá thật mạnh lên vách đá. Thân thể bay lên, ở trên hư không vẽ ra một đường cong thật lớn, nghênh đón sáu võ sĩ áo đen.

Sáu võ sĩ áo đen vốn xếp thành một hàng phóng về phía Trương Dương, nhưng trong nháy mắt Trương Dương nhảy khỏi vách đá thì bọn họ nhanh chóng tản ra, một gã võ sĩ áo đen không ngờ buông dây thừng, bay lên không. Dùng thế cá nhảy đánh về phía trước, mục tiêu của hắn không phải là Trương Dương mà là sợi dây thừng buộc giữa Trương Dương và vách núi. Trong mắt hắn, Chặt đứt thì có nghĩa là chặt đứt đường số mệnh của đối phương. Đồng thời vào lúc hắn khởi động, một gã võ sĩ áo đen khác từ bên dưới lao lên, chuẩn bị tiếp ứng. Giữa đoàn đội sáu người này trải qua phối hợp trường kỳ, rất ăn ý với nhau.

Áo đen võ sĩ hai tay giơ cao đao Nhật Bản. Hai chân cong lại, ở trên vách núi làm ra động tác như vậy, phải có khí thế vứt bỏ sinh tử, giơ tay chém xuống, đao phong chuẩn xác chém lên dây thừng.

Dây thừng trong tay Trương đại quan nhân đứt ở giữa, song vẻ mặt của hắn lại không hề hốt hoảng, khóe môi ngược lại hiện ra một nụ cười đắc ý, thoát ly dây thừng, thân thể hắn ở trong không trung thay đổi góc độ một cách bất khả tư nghị, giống như chim to lăng không đảo một cái, đánh về phía võ sĩ phía dưới, võ sĩ đó đang chuẩn bị tiếp ứng đồng bạn chặt đứt dây thừng.

Hắn ngẩng đầu, cánh tay vươn ra đang chuẩn bị làm động tác tiếp ứng, nhưng trong mắt lại nhìn thấy một mảng ánh đao thê lương, ánh đao này đến từ chính Trương đại quan nhân, Trương Dương ở thời khắc mấu chốt xuống tay không hề hàm hồ, một đao đã chém rụng đầu tên võ sĩ đó, tay trái thì tóm lấy dây thừng, lợi dụng lực trùng kích kéo dây thừng về phía trước.



Gió bên tai vi vút, võ sĩ chặt đứt dây thừng đầu tiên phía trên rơi xuống, đồng bạn vốn phụ trách tiếp ứng hắn đã bị Trương Dương chặt bay đầu, hắn muốn tóm lấy dây thừng, nhưng dây thừng lại bị Trương Dương đẩy đi, thằng cha này trợn to mắt, hai tay vung vẩy, muốn tóm lấy gì đó, đáng tiếc động tác của hắn căn bản chính là phí công, kêu thảm ngã xuống.

Trương đại quan nhân cười ha ha, nheo mắt lại nhìn bốn gã võ sĩ còn lại.

Bốn gã võ sĩ bỗng nhiên giơ tay lên, Trương đại quan nhân đã nhìn ra trước ý đồ của bọn họ, chân phải đạp lên vách đá, thân thể lay động như quả lắc đồng hồ, một loạt chông sắt bắn tới chỗ hắn vừa đứng, chông sắt va chạm với vách đá, tia lửa bắn ra bốn phía, trong trời đêm giống như sao lấp lánh.

Trương đại quan nhân từ sự ra tay của đám người này đã phán đoán ra, nhóm người này là Ninja Nhật Bản, đao Nhật Bản trong tay ném ra ngoài, đao phong Nhật Bản xoay tròn như bánh xe, theo hình cung bắn về phía trước, một gã võ sĩ áo đen trong đó tránh không kịp, bị đao phong xuyên thấu thân thể, cắm dính trên vách núi.

Mấy gã võ sĩ đã tập trung tất cả sự chú ý lên trên người Trương Dương, bỏ qua sự tồn tại của Trần Tuyết, lúc này Trần Tuyết vô thanh vô tức xuất hiện phía sau một gã Ninja, một chưởng đánh lên đầu vai hắn, tên võ sĩ đó chỉ cảm thấy tứ chi tê rần, ngã thẳng xuống.

Hai võ sĩ Còn lại lúc này mới ý thức được đại sự không ổn, nếu như tiếp tục ở lại, chỉ sợ bọn họ tính mạng của chỉ sợ bọn họ cũng khó bảo toàn, hai người không phát động tấn công, dùng máy bắn tây bắn tới vách đá đối diễn, tóm lấy dây thừng rồi trượt đi.

Trương đại quan nhân lúc này nào có chịu để bọn họ đào tẩu, thân thể rời khỏi vách đá, nhanh như hổ đói vồ mồi tóm lấy một gã Ninja áo đen, Ninja đó không ngờ hắn thực sự có gan phi tới, nhấc khuỷu tay lên đánh về phía sau, ý đồ đánh hắn ngã xuống, nhưng khuỷu tay sau khi đánh trúng ngực Trương Dương thì giống như đánh lên gỗ mục, căn bản không phát huy được lực lượng gì.

Trương Dương vươn tay điểm trúng huyệt đạo của hắn, từ bên hông hắn rút ra đao Nhật Bản, dùng sức ném mạnh về phía võ sĩ đằng trước, đao Nhật Bản dưới cú ném toàn lực của hắn không khác gì cường cung kình nỏ, đâm xuyên qua thân thể võ sĩ áo đen đó, hắn hét thảm rồi ngã xuống vực sâu vạn trượng.

Thế lửa của Tử Hà quan không thấy yếu đi chút nào, Đỗ Thiên Dã hai mắt đỏ ngầu ôm Tô Viện Viện, như nổi điên chạy về phía cửa lớn, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa giữ hắn lại: Không được, đường phía trước bị lửa che rồi, không ra được.

Đỗ Thiên Dã bi phẫn hết lên: Nhưng cô ấy sắp không xong rồi. Vết thương của Tô Viện Viện vẫn đang đổ máu, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ mất máu quá nhiều mà chết.

Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tô Viện Viện, trong nhất thời cũng không có chủ ý. Trần Sùng Sơn Ở bên cạnh nói: Phải nghĩ biện pháp cứu đứa nhỏ này. đang nói chuyện thì tường viện phía trước đổ sập xuống, lộ ra một lổ hổng lớn.

Khưu Hạc Thanh kinh hỉ nói: Bên kia chắc có thể ra ngoài được.



Mấy người đỡ Tô Viện Viện và Khưu Phượng Tiên chạy tới chỗ hổng, tới trước chỗ hổng thì lại phát hiện cách chân núi còn tới hơn mười thước, ở giữa cũng không có lối ra, cho dù bọn họ thường ngày cũng không thể tự do lên xuống, huống chi hiện tại còn có người bị thương.

Bọn họ đang cân nhắc nên thoát ly khốn cảnh như thế nào thì Trương Dương xuất hiện trong Tử Hà quan, hắn lớn tiếng nói: Đi theo tôi!

Đỗ Thiên Dã nhìn thấy Trương Dương thì tựa như nhìn thấy cứu tinh, hắn ôm Tô Viện Viện chạy tới: Trương Dương, mau cứu cô ấy, cô ấy sắp không xong rồi.

Trương Dương vừa rồi chỉ lo truy kích hung thủ, lại không nghĩ rằng Tô Viện Viện bị thương nặng như vậy, phải biết rằng Tô Viện Viện còn là chị gái cùng cha khác mẹ của hắn, cốt nhục liền tâm, nhìn thấy thảm trạng của Tô Viện Viện, Trương đại quan nhân cũng đau lòng không thôi, hắn nhanh chóng điểm huyệt đạo của Tô Viện Viện, giúp cô ta cầm máu, thử mạch của cô ta rồi nói khẽ: Phải nhanh một chút đưa cô ta xuống núi. Nhìn vẻ mặt lo lắng của Đỗ Thiên Dã, Trương Dương an ủi: Anh yên tâm, có tôi dùng chân nguyên bảo vệ tâm mạch của cô ta, sinh mệnh chắc không có vấn đề gì, chỉ là tên đã đâm xuyên người cô ta, phải phẫu thuật lấy ra. Phương diện phẫu thuật không phải sở trường của Trương Dương.


Trương Dương bảo mọi người đi theo phía sau hắn, hắn một quyền đánh sập cửa núi, dẫn mọi người đi qua đống đổ nát, Trần Tuyết thì đang chờ ở bên ngoài.


Trương Dương giúp Khưu Phượng Tiên cầm máu, một đám người chia làm hai nhóm, một nhóm thì xuống núi, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa thì không đi theo, bởi vì tiểu đạo đồng đã mất tích trong đám cháy, ông ta lựa chọn ở lại đi tìm tiểu đạo đồng, Trần Sùng Sơn thì lo lắng ông ta một mình ở lại có chuyện, cho nên cũng ở lại với ông ta, Khưu Hạc Thanh tuổi già sức yếu, cũng không muốn lúc này tăng thêm gánh nặng cho bọn họ, dứt khoát ở lại với Trần Sùng Sơn. Trần Tuyết cũng ở lại, đây là ý tứ của cô ta và cũng là ý tứ của Trương Dương, dù sao trong nhóm người này võ công của Trần Tuyết cao nhất, nếu như lại xuất hiện phiền toái, Trần Tuyết có năng lực ứng phó, vả lại tên Ninja Nhật Bản cũng phải do cô ta phụ trách trông giữ.


Trương Dương, Đỗ Thiên Dã, Khưu Chỉ Đống, Khưu Khải Minh năm người hộ tống Tô Viện Viện và Khưu Phượng Tiên xuống núi.


Đỗ Thiên Dã thủy chung ôm Tô Viện Viện, Khưu Chỉ Đống và Khưu Khải Minh thì thay phiên nhau cõng Khưu Phượng Tiên, nhưng được nửa đường thì hai người kiệt sức, Trương Dương cõng thay.


Khưu Chỉ Đống không nói gì, nhưng Khưu Khải Minh thì vẻ mặt phẫn nộ, khi tới gần thác Bôn Long, Khưu Khải Minh nói: Không ngờ trị an của đại lục lại kém như vậy.


Trương đại quan nhân lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, cũng không để ý đến, Khưu Chỉ Đống kéo tay áo Khưu Khải Minh, ra hiệu cho hắn nói ít thôi, để tránh khiến người ta không vui.


Sau khi Mấy người lên xe, Trương Dương lập tức liên hệ với Vu Tử Lương, thương thế của Tô Viện Viện vô cùng nghiêm trọng, phải do Vu Tử Lương tự mình mổ chính, ở phương diện Tây y, người Trương đại quan nhân tín nhiệm nhất chính là Vu Tử Lương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK