Trương Dương nói: Anh hoài nghi hai vụ án này là là cùng một người làm?
Văn Hạo Nam nói: Trước khi chưa điều tra rõ thì tất cả đều rất khó nói, nhận định duy nhất của tôi hiện tại chính là những vụ án gần đây đều có liên quan tới Bắc Cảng, đúng rồi, tôi nghe nói tối hôm qua Bắc Cảng xảy ra vụ án mưu sát, người chết là Viên Hiếu Nông, em trai của cục trưởng công an Viên Hiếu Công.
Trương Dương nói: Gần đây chuyện xảy ra ở Bắc Cảng quả thực rất nhiều.
Vinh Bằng Phi nhìn đồng hồ nói: Cùng nhau đi ăn cơm thôi.
Trương Dương đang muốn đáp ứng thì di động của Văn Hạo Nam vang lên, sau khi hắn nhận được điện thoại thì áy náy cười nói: Xem ra kế hoạch cùng nhau ăn cơm phải bỏ dở rồi, tôi phải ra ngoài tìm hiểu một số tình huống.
Trương Dương đứng dậy nói: Vậy để hôm khác, dù sao về sau cũng còn nhiều thời gian mà.
Trương Dương trở về trung tâm hành chính Tân Hải, tới trước cửa lớn, nhìn thấy một cô gái mặc áo phông trắng, quần bò màu bạc đang đứng đó nói gì với bảo vệ, tuy rằng chỉ thấy bóng dáng, cũng đã khiến cho người ta cảm thấy thanh xuân bức người, xem ra cô ta và bảo vệ cửa đang cãi nhau, lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số, khi bấm số, cô ta quay nghiêng mặt ra, Trương đại quan nhân có chút ngạc nhiên phát hiện, cô gái này không ngờ là Liễu Đan Thần, Trương đại quan nhân thật sự không tưởng tượng ra, Liễu Đan Thần sao lai đột nhiên tới Tân Hải? Chẳng lẽ là mị lực nam tính của mình thật sự quá mạnh mẽ, cho nên Liễu Đan Thần đặc biệt từ kinh thành chạy đến nơi đây để gặp mình ư?
Di động của hắn đổ chuông, bởi vì cửa kính xe mở, Liễu Đan Thần cũng nghe thấy tiếng chuông điện thoại gần trong gang tấc, vì thế rất nhanh phát hiện người bên trong xe là Trương Dương, cô ta bật cười, phác ra vẻ phong tình khó có thể miêu tả.
Trương đại quan nhân cũng cười, cầm di động vẫy vẫy Liễu Đan Thần.
Liễu Đan Thần gác máy, lưng đeo túi du lịch, đi tới trước xe của Trương Dương, không chút khách khí mở cửa xe ngồi vào: Bí thư Trương, bảo vệ cửa của các anh thật đúng là tẫn trách, sắp bằng Trung Nam Hải rồi đấy.
Trương Dương cười nói: Tận chức tận trách là chuyện tốt.
Bảo vệ cửa nhìn thấy xe của Trương Dương tới thì vội vàng kéo thanh chắn.
Trương Dương lại không đi vào, mà phất phất tay rồi nói với Liễu Đan Thần: Ăn cơm chưa?
Liễu Đan Thần lắc đầu: Chính là tới tìm anh mời tôi ăn cơm đấy.
Trương Dương cười nói: Có thể mời Hồng nhân số một của giới kinh kịch ăn cơm là vinh hạnh của tôi.
Liễu Đan Thần gắt: Đúng là khoa trương, tôi thì được tính là hồng nhân số một gì chứ.
Trương Dương quay đầu xe, lái tới làng chài hải đảo, hắn nói với Liễu Đan Thần: Cô không cần đi diễn à?
Liễu Đan Thần nói: Trí nhớ của anh sao kém như vậy? Viện trưởng Tiền cho tôi hai mươi ngày ngày nghỉ, tôi hiện tại là đang trong thời gian nghỉ.
Trương Dương nói: Hạnh phúc thật, loại người số khổ như tôi trước giờ chẳng biết thế nào là ngày nghỉ cả.
Liễu Đan Thần nói: Anh là lãnh đạo, chúng ta không thể so sánh với nhau được, anh tự chấm công cho mình, cho dù đi nghỉ thì cũng có thể nói là đi công tác thôi.
Trương đại quan nhân cười nói: Nghe cũng rất giống người trong nghề.
Liễu Đan Thần nói: Đó là đương nhiên rồi, tôi tuy rằng không phải người trong thể chế, nhưng chuyện trong thể chế của các anh tôi nghe nói không ít, làm cán bộ có mấy ai chủ động xin nghỉ phép đâu? Trừ người dân bình thường như chúng tôi, nghỉ phép còn bị khấu trừ tiền lương, lãnh đạo của viện kinh kịch chúng tôi trước giờ cũng không xin nghỉ phép, nói không tới thì không tới.
Trương Dương nói: Cô đây là bôi nhọ hình tượng của cán bộ quốc gia chúng tôi, từ lúc tôi tới Tân Hải chưa từng được nghỉ ngơi tử tế một ngày nào.
Liễu Đan Thần cười nói: Biết anh vất vả rồi, nhưng anh không thể phủ nhận, đa số lãnh đạo trước giờ đều không xin nghỉ phép. Anh cũng không thể phủ nhận, phàm là cán bộ lãnh đạo, trên cơ bản đều là đi làm đầy đủ?
Trương đại quan nhân bất lực lắc đầu: Cái đó, thôi chúng ta không nói chuyện này nữa, cô vẫn chưa nói cho tôi biết, cô lần này đến Tân Hải là đi ngang qua hay là đặc biệt tới?
Liễu Đan Thần nói: Đặc biệt tới đây cầu y!
Trương Dương đỗ xe trước làng chài hải đảo, cười nói: Thì ra là có việc muốn nhờ! Chẳng trách không quản ngàn dặm xa xôi.
Liễu Đan Thần chớp chớp đôi mắt đẹp: Là anh nói vết thương ở thắt lưng của tôi rất nặng, nếu trị liệu chậm trễ thì có thể sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn về sau của tôi, cho nên tôi nhân hai mươi ngày nghỉ tới đây cầu y.
Trương Dương cười nói: Cô tưởng tôi tùy tiện chữa bệnh cho người ta, không cần tiền khám à?
Liễu Đan Thần cười nói: Tôi không có nhiều tiên, anh nếu cứ đòi tiề khám, hay là tôi hát hí khúc cho anh nghe.
Trương đại quan nhân cười ha ha, cô gái nhỏ này cũng rất thú vị.
Tới làng chài hải đảo, Trương Dương gọi vài món thức ăn. Liễu Đan Thần rất xông xênh nói: Bí thư Trương, anh cứ thoải mái mà gọi, bữa ăn này tôi khao.
Trương Dương nói: Vậy đâu có được? Tuy rằng cô nên trả tôi tiền khám, nhưng cô vừa tới Tân Hải, tôi thân là chủ, bữa cơm này nên để tôi mời. Cô muốn ăn gì thì cứ tùy tiện gọi.
Liễu Đan Thần cười nói: Là anh nói đấy nhé!
Lúc này phó thị trưởng thường vụ Đổng Ngọc Vũ vừa hay cũng tới đây ăn cơm. Nhìn thấy Trương Dương dẫn theo một cô gái đứng trước hồ hải sản gọi món, hắn vốn không muốn quấy rầy bọn họ, nhưng ánh mắt lại vừa hay chạm phải Trương Dương. Vội vàng đi tới cười nói: Bí thư Trương, khéo vậy?
Trương Dương nói: Không khéo tí nào. Nơi này chúng ta đều thường tới, gặp nhau cũng không phải chỉ một lần.
Đổng Ngọc Vũ nói: Nếu đã gặp thì ăn cùng đi, lát nữa đồng chí Quân Cường cũng tới.
Trương Dương nói: Thôi, các anh cứ ăn đi, chúng tôi tùy tiện ăn chút gì đó rồi đi.
Hắn và Liễu Đan Thần gọi vài món thức ăn vào trong phòng, Liễu Đan Thần nói: Bí thư Trương, người vừa rồi rất tôn kính anh.
Trương Dương cười nói: Hắn là phó thị trưởng thường vụ của chúng tôi.
Liễu Đan Thần nói: Anh thật sự là không đơn giản, trẻ tuổi như vậy đã làm tới bí thư thị ủy, trong nước cũng không gặp nhiều đâu.
Trương Dương nói: Tân Hải là thành phố cấp huyện, bí thư thị ủy tôi nghe thì uy phong lắm nhưng trên thực tế chính là bí thư huyện ủy. Cán bộ cấp ban thôi, đặt ở ở kinh thành thì ngay cả con kiến cũng không tính.
Liễu Đan Thần nói: Chúng ta không thể tự coi thường mình được, có câu thà làm đầu gà chứ không làm đuôi trâu, đừng nhìn cán bộ kinh thành cấp bậc cao, nhưng chẳng tự tại bằng quan địa phương các anh đâu.
Trương Dương cười nói: Mỗi người có chỗ hay riêng.
Đang nói chuyện thì cửa phòng vang lên tiếng gõ, người đi vào không phải là nhân viên phục vụ mà là bộ trưởng tuyên truyền thị ủy Vương Quân Cường. Trương Dương nhìn thấy là hắn, nghĩ thầm thằng cha này không có mắt à, biết rõ mình không muốn người ngoài quấy rầy còn cứ lao vào.
Vương Quân Cường cười cười nói với Trương Dương: Bí thư Trương, thật sự là ngại quá. Quấy rầy ngài rồi, hôm nay phó bộ trưởng Nghiêm của bộ tuyên truyền thị ủy tới.
Trương Dương nói: Nghiêm Mộ Vân à?
Vương Quân Cường gật đầu: Phó bộ trưởng Nghiêm xuống dưới thị sát công tác tuyên truyền, cho nên tôi an bài cho cô ta tới đây ăn cơm, ngài... Hắn không nói cho hết lời, ý tứ đã biểu đạt rõ ràng rồi, là muốn Trương Dương tới gặp mặt Nghiêm Mộ Vân.
Trương Dương cười nói: Lãnh đạo đến thị sát, tôi đương nhiên phải qua chào rồi. Hắn đang chuẩn bị đứng dậy đi một chuyến thì lại nghe ngoài cửa truyền đến giọng nói của Vũ Ý: Bí thư Trương, ngài không phải cố ý trốn tránh tôi đấy chứ!
Giọng nói vừa dứt, Vũ Ý bước vào, Trương Dương không ngờ cô ta đi cùng Nghiêm Mộ Vân.
Vũ Ý nhìn Trương Dương, ánh mắt lập tức dừng ở trên người Liễu Đan Thần, cô ta ngạc nhiên nói: Cô không phải là Liễu Đan Thần ư?
Liễu Đan Thần có chút kinh ngạc, cô ta không ngờ ở đây cũng có người nhận ra mình.