Nữ nhân áo đen đó là ai?
Tôi không biết.
Ai muốn giết anh? Là ai muốn cứu anh.
Trần Cương nói: Người muốn giết tôi khẳng định là Hạng Thành và đồng lõa của hắn. Hắn lo tôi sẽ khai ra chuyện hắn tham ô hủ bại, lạm dụng chức quyền.
Hạng Thành đã chết, anh có phải cảm thấy chết vô đối chứng nên mới nói như vậy hay không?
Trần Cương vội vàng lắc đầu: Không phải, tôi có thể tố giác, tôi nguyện ý nói ra tất cả chuyện mà mình biết.
Anh biết những gì? Nếu như anh nguyện ý phối hợp với công tác điều tra của chúng tôi, nếu như lập công, chúng tôi trên toà án sẽ xin cho anh được khoan hồng.
Tôi nói, tôi nói hết, đúng rồi, còn có Trương Dương nữa, bí thư thị ủy thành phố Tân Hải Trương Dương, có thể là hắn muốn giết tôi.
Trương đại quan nhân nghe đến đây thì đã hoàn toàn minh bạch, mẹ mày! Thằng chó Trần Cương, đúng là chó cùng rứt giậu, là ai cũng cắn một phát.
Lời thuyết minh tiếp tục: Hắn vì sao muốn giết anh?
Trần Cương nói: Bởi vì tôi biết bí mật của hắn, hắn từng lăng nhăng với một vũ nữ của Thiên Nhai một người tên là Tang Bối Bối, nữ nhân đó cứ dính lấy hắn, hắn lo sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình, liền...giết cô ta .
Nhân viên Thẩm tra hiển nhiên rất coi trọng chuyện này: Trần Cương, tôi nhắc nhở anh, anh phải chú ý lời nói của mình, nếu như sự thật chứng minh anh đang nói dối, chúng tôi không những không giảm nhẹ hình phạt cho anh, còn có thể xử lý nặng hơn.
Tôi thề, tôi lấy nhân cách của một đảng viên ra thề!những gì tôi nói tất cả là sự thực.
Trương đại quan nhân trong lòng mắng thầm, anh con mẹ nó còn có nhân cách ư, con mẹ nó bị người ta khai trừ rồi, không ngờ còn bôi đen cờ đảng.
Hiện tại, anh kể lại chuyện này từ đầu đến cuối cho tôi.
Trần Cương trong phim kể lại Trương Dương giết Tang Bối Bối như thế nào, ép mình và Viên Hiếu Thương cùng giúp hắn hủy thi diệt tích. Trương đại quan nhân không thể không thừa nhận, Trần Cương không nói dối, lúc trước hắn quả thực liên thủ với Tang Bối Bối trình diễn trò hay này, mục đích là muốn tạo ra ảo giác cho Trần Cương và Viên Hiếu Thương, cho rằng họ đã nắm được nhược điểm của mình, sẽ đứng trên cùng trận tuyến với hắn, đây cũng là một loại sách lược để hắn chuẩn bị đánh vào nội bộ kẻ địch, gia tăng sự tín nhiệm lẫn nhau, nhưng Trương Dương không ngờ, chuyện này đến cuối cùng lại diễn biến thành thế này, hắn chủ yếu là không ngờ Trần Cương sẽ sa lưới nhanh như vậy, càng không ngờ Trần Cương sẽ cắn lại mình.
Ngụy Long Hưng đánh mắt ra hiệu, trợ thủ ngừng chiếu, nội dung còn lại đều không liên can tới Trương Dương.
Ngụy Long Hưng nói: Anh còn gì để nói không?
Trương Dương nói: Người này là Trần Cươngư? Sao trông chẳng giống chút nào?
Ngụy Long Hưng nói: Điểm này anh không cần hoài nghi, chúng tôi đã tiến hành giám định rồi, thân phận của hắn đã được xác nhận.
Trương Dương nói: Cho dù hắn là Trần Cương, lời nói của phần tử hủ bại này các anh cũng tin ư? Hắn chính là một con chó bị rơi xuống nước, gặp gì cắn nấy, anh trước đây từng đắc tội với hắn, hắn hiện tại sẽ muốn cắn người đó, mâu thuẫn của tôi và hắn sớm được công khai hóa, hắn bịa đặt tội danh kéo tôi xuống nước cũng không có gì là lạ cả.
Ngụy Long Hưng nói: Đồng chí Trương Dương, về chuyện của vũ nữ này, trước đây cơ quan công an đã tiến hành điều tra anh, Trần Cương đều nói rất rõ ràng thời gian địa điểm và quá trình chuyện phát sinh, không giống như là nói dối.
Trương đại quan nhân lộ ra vẻ mất hứng: Phó bí thư Ngụy, ngài có ý gì? Vậy là bảo tôi nói dối rồi?
Ngụy Long Hưng nói: Tôi hy vọng anh có thể phối hợp với công tác của chúng tôi, nếu như anh kiên trì thái độ này, chúng tôi chỉ có thể chuyển giao chuyện này cho cơ quan công an điều tra.
Trương Dương nói: Vậy thì điều tra! Không làm chuyện xấu nữa đêm không sợ quỷ gõ cửa, thích con mẹ nó tra thì tra. Trương đại quan nhân giận thật rồi, đám người của Ủy ban kỷ luật đúng là ăn no rửng mỡ. Nhưng Trương Dương rất nhanh liền minh bạch, chuyện này không phải Ủy ban kỷ luật ăn no rửng mỡ, buổi chiều hôm ấy, Trương Dương đã bị tổ chuyên án của tỉnh thính tiến hành thẩm vấn.
Phụ trách thẩm vấn hắn là lão bằng hữu của hắn - Vinh Bằng Phi.
Gặp nhau dưới tình huống này, đối với hắn và Vinh Bằng Phi mà nói đều là lần đầu tiên.
Trương đại quan nhân vẫn là bộ dạng thản nhiên như không, hắn không chống đối, thậm chí không biểu hiện ra bất kỳ vẻ không phối hợp nào, di động của hắn bị thu, đã chặt đứt tất cả liên hệ của hắn với ngoại giới. Sau khi Minh bạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Trương Dương ngược lại thành bình tĩnh, Tang Bối Bối căn bản không chết, hắn cũng muốn xem chuyện này rốt cuộc là ai ở sau lưng đưa đẩy, chỉ cần để hắn tra được người khởi xướng là ai, hắn khẳng định sẽ bắt thằng chó này, tát cho hắn mấy cái để tiết hận.
Vinh Bằng Phi lật xem hồ sơ, sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn Trương Dương: Đồng chí Trương Dương, việc mà Trần Cương nói có phải là thật không?
Trương Dương lắc đầu nói: Các anh tin hắn hay là tin tôi?
Vinh Bằng Phi nói: Tin chứng cớ.
Trương Dương cười nói: Được, vậy tôi trước hết sẽ nghe cái gọi là chứng cớ của các anh.
Vinh Bằng Phi nói: Trần Cương tố cáo anh giết người, chúng tôi đã nhằm vào chuyện này tiến hành điều tra tường tận.
Trương Dương nói: Xin được ngắt lời, các anh bắt được Trần Cương đã bao lâu rồi?
Vinh Bằng Phi nói: Một tuần.
Trương Dương nói: Nói cách khác điều tra của các anh về tôi cũng được một tuần, xem ra chắc đã tìm được không ít chứng cớ, bằng không cũng sẽ không lấy cái danh mục luân phiên huấn luyện ra lừa tôi đến Đông Giang.
Vinh Bằng Phi nói: Đồng chí Trương Dương, tôi muốn anh tập trung vào vấn đề trước mắt, quý trọng cơ hội biện hộ cho mình.
Trương Dương nói: Tôi cũng không phải là tội phạm, tôi không cần thiết phải biện hộ.
Vinh Bằng Phi nói: Chúng tôi đã bắt được Viên Hiếu Thương, hắn đối với chuyện này cũng đã khai nhân hết.
Trương Dương ngây ra một thoáng, không ngờ tốc độ hành động của cơ quan công an lại nhanh như vậy.
Trương Dương không khỏi trào phúng: Sao bắt tham quan không thấy các anh ra sức như vậy? Đem tất cả tinh lực vào đối phó người một nhà.
Vinh Bằng Phi nói: Lần này là thính tỉnh và Ủy ban kỷ luật tỉnh liên hợp thành lập tổ công tác, tra rõ vấn đề hủ bại tồn tại ở Bắc Cảng, trước mắt, Trần Cương và Tảm Thế Kiệt đều trước sau sa lưới, tất cả đang trong tiến trình thẩm vấn, bọn họ cũng đã thú nhận hết những hành vi phạm tội, tôi hy vọng anh có thể giữ đúng thái độ, nói ra chân tướng sự thật.
Trương Dương nói: Xem ra anh đã đối đãi với tôi như phần tử hủ bại rồi .
Vinh Bằng Phi nói: Trương Dương, bằng chứng của Trần Cương rất bất lợi đối với anh, chứng cứ mà Viên Hiếu Thương cung cấp cũng khớp với hắn, căn cứ vào sự điều tra của chúng tôi thì giữa hai người không hề tồn tại bất kỳ hành vi thông cung nào cả.
Trương Dương nói: Cho nên, anh cảm thấy những gì mà họ nếi đều là sự thật?
Vinh Bằng Phi nói. Vậy anh cho tôi một lời giải thích hợp lý?
Trương Dương nói: Là bí thư Tống bảo các anh làm như vậy à? Vẻ mặt của hắn vẫn không thấy bất kỳ vẻ phẫn nộ nào.
Vinh Bằng Phi không nói gì.
Trương Dương nói: Trả lời tôi.
Vinh Bằng Phi nói: Vương tử phạm pháp đồng với thứ dân, đồng chí Trương Dương, tôi nghĩ đã đến lúc anh nên nhìn thẳng vào hiện thực rồi.
Tống Hoài Minh ngồi trong văn phòng, vẻ mặt của y vẫn thản nhiên như không, không ai nắm được tâm tình của y lúc này rốt cuộc là như thế nào, thư ký Chung Bồi Nguyên từ bên ngoài bước vào, hắn đã có kinh nghiệm nhiều năm công tác bên cạnh Tống Hoài Minh, tới bên cạnh Tống Hoài Minh, nói khẽ: Tỉnh trưởng Chu tới.
Tống Hoài Minh gật đầu, Chung Bồi Nguyênvừa nói xong thì Chu Hưng Dân đã bước vào.
Tống Hoài Minh đứng dậy mỉm cười nói: Hưng Dân tới đấy à, ngồi đi.
Chung Bồi Nguyên pha chén cho Chu Hưng Dân rồi sau đó lặng lẽ lui ra. Chu Hưng Dân lại không ngồi xuống, y lộ ra có chút lo lắng: Bí thư Tống, tôi nghe nói Ủy ban kỷ luật gọi Trương Dương đi rồi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tống Hoài Minh nói: Chuyện Cụ thể tôi cũng không rõ lắm.
Chu Hưng Dân không tin những lời này của Tống Hoài Minh, Trương Dương là con rể tương lai của y, phóng mắt khắp tỉnh Bình Hải, ai dám không xin chỉ thị của bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh mà bắt con rể tương lai của y? Trừ phi về sau không muốn lăn lộn ở Bình Hải nữa. Chu Hưng Dân nói: Bí thư Tống, Trương Dương là người lập được công lớn cho Bình Hải chúng ta, chúng ta không thể cứ song quy hắn một cách không minh bạch như vậy được? Nếu như để các cán bộ khác nhìn thấy, có phải cũng lạnh lòng hay không?
Tống Hoài Minh nói: Đã song quy hắn rồi ư? Tôi sao không biết nhỉ?
Chu Hưng Dân nói: Tôi cũng mới nghe nói, cho nên mới tới đây hỏi anh!