Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói: Triệu Nhu Đình đã sớm biết chuyện này, giữa vợ chồng bọn họ sớm đã hình thành ngăn cách, ly hôn cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Chu Hưng Dân thở dài nói: Quả nhiên là thanh quan khó đoạn gia sự.

Trương Dương nói: Tôi cũng không có hứng thú nhúng tay vào chuyện của hai vợ chồng bọn họ, nhưng con người của tôi lại là trong mắt không thể chịu được hạt cát, thấy chuyện bất bình luôn không nhịn được.

Chu Hưng Dân nói: Chuyện này không trách cậu.

Trương Dương nói: Tỉnh trưởng Chu, bất kể nói thế nào thì Lần này tôi cũng sai. Con người tôi cứ xung động lên là thường thường không cân nhắc tới hậu quả, Tạ Khôn Cử tuy rằng không phải là người tốt. Nhưng tôi ít nhiều cũng phải bận tâm tới mặt mũi của ngài, xin lỗi, thật sự xin lỗi.

Chu Hưng Dân bị thằng ôn này khiến cho dở khóc dở cười, y cầm chén rượu lên uống một ngụm rồi nói: Trương Dương, thật ra đổi thành tôi tôi vị trí của cậu chắc cũng sẽ làm như vậy, thôi, chuyện này tôi cũng không quản được, có điều tôi coi như là minh bạch, vì sao hai vợ chồng bọn họ lại tới nước này.

Trương Dương trong lòng minh bạch, Chu Hưng Dân trong lòng chưa chắc đã như ngoài miệng, mình lần này chơi Tạ Khôn Cử thảm như vậy, trên thực tế đã vỗ vào mặt Chu Hưng Dân, hắn nghĩ không nên ở đây lâu, hàn huyên với Chu Hưng Dân một lát rồi giả bộ đột nhiên nhớ tới gì đó: Ối, hỏng rồi, tôi hẹn với phía công an tới tìm hiểu tình huống, chỉ lo nói chuyện với ngài, không ngờ lại quên mất.

Chu Hưng Dân nói: Mau đi đi, đừng làm ảnh hưởng tới chính sự.

Trương đại quan nhân nhân cơ hội đứng dậy cáo từ, khi Chu Hưng Dân tiễn hắn ra cửa thì nhìn thấy Chu Chí Kiên mặc cảnh phục trở về. Đúng là không phải oan gia không đụng đầu, giữa Trương đại quan nhân và Chu Chí Kiên đã xảy ra nhiều lần va chạm. Chu Chí Kiên nhìn thấy Trương Dương không ngờ xuất hiện ở nhà mình thì mắt lập tức đỏ lên, hắn nhìn Trương Dương rồi tức giận nói: Anh tới làm gì?

Trương đại quan nhân cười nói với Chu Hưng Dân: Tỉnh trưởng Chu, tôi đi trước. Hắn căn bản không thèm quan tâm tới Chu Chí Kiên.

Chu Chí Kiên tức giận đến xanh mặt, xông lên định tìm Trương Dương lý luận thì lại bị Chu Hưng Dân nhéo lỗ tai.

Chu Hưng Dân kéo Chu Chí Kiên vào trong nhà, lúc này mới buông tay ra. Chu Chí Kiên xoa cái tai đã đỏ bừng lên, bụng đầy ủy khuất nói: Chú năm, chú làm gì thế?

Chu Hưng Dân nói: Nên là tôi hỏi cậu mới đúng, thằng nhóc cậu sao bất lịch sự thế, có kiểu đối đãi với khách nhân như vậy à?

Chu Chí Kiên nói: Hắn mà là khách à? Chú năm, chú không biết đó thôi, hắn căn bản chính là phần tử nguy hiểm, đừng trách cháu không nhắc chú trước, về sau tốt nhất cách xa hắn một chút .

Chu Hưng Dân vừa bực mình vừa buồn cười, y lắc đầu: Cậu đúng là không thể nói lý.

Chu Chí Kiên nói: Chú Khôn Cử chính là bị hắn chơi.

Chu Hưng Dân nói: Cậu có được tin tức từ chỗ nào?

Chu Chí Kiên nói: Cả thế giới đều biết, căn bản không cần hỏi.

Chu Hưng Dân vốn định giáo huấn hắn mấy câu, nhưng lúc này cảnh vệ viên tới, nói với y lão gia tử muốn gặp y.



Chu Hưng Dân trừng mắt lườm Chu Chí Kiên một cái: Thằng nhóc cậu chờ đó cho tôi, lát nữa tôi lại tính sổ với cậu.

Chu Hưng Dân tới hậu viện, nhìn thấy ông nội đang đi chậm ở trong sân, xem ra y thuật của Trương Dương quả nhiên linh nghiệm, lão gia tử đã hoàn toàn bình phục rồi.

Chu lão dừng chân nhìn thu cúc đầy vườn, nhẹ giọng than thở: Thu cúc tuy đẹp, nhưng hoa kỳ lại ngắn ngủi.

Chu Hưng Dân tới bên cạnh ông ta, mỉm cười nói: Thật ra ngắn ngủi cũng là một bộ phận của mỹ hảo, chính là vì ngắn ngủi cho nên mới trân quý.

Chu lão xoay người nhìn y một cái: Vú em đi rồi à?

Chu Hưng Dân gật đầu.

Chu lão hai tay chắp sau lưng: bà ta tìm anh có phải vì con trai của bà ta hay không?

Chu Hưng Dân nói: Vú em chưa bao giờ nhờ tôi giúp gì, lần này Khôn Cử thực sự gặp phiền toái rồi.

Chu lão nheo mắt lại, hình dáng của hoa cúc trong tầm nhìn của ông ta trở nên mơ hồ, dung hợp thành thuần một màu, ông ta nói khẽ: Bất kỳ phiền toái nào cũng là tự mình chuốc lấy, một người không giải quyết được phiền toái của mình, sẽ mang tới phiền toái cho cho người khác, một người khi muốn giúp người khác giải quyết phiền toái, thật ra chính là tự tìm phiền toái, đương nhiên, cũng phải dám người này có đáng giúp hay không?

Chu Hưng Dân lặng lẽ nghiền ngẫm những lời này của ông nội.

Chu lão nói: Vừa rồi tiểu tử Chí Kiên ở bên ngoài ồn ào gì thế?

Chu Hưng Dân nói: Quả nhiên là không có gì giấu được ông.

Chu lão nói: Người khác tuổi càng lớn thì tai càng nghễnh, tôi thì hoàn toàn ngược lại, nghe thấy rất nhiều chuyện không muốn nghe.

Chu Hưng Dân nói: Chuyện của Khôn Cử cháu đã tìm hiểu rõ rồi, là hắn sai, không trách ai được.

Nếu sai thì phải tự gánh vác trách nhiệm, hai huynh đệ của Tạ gia này cũng có chút không an phận, anh có thời gian thì tìm bọn họ nói chuyện, tuy rằng bọn họ không phải con cháu của Chu gia, nhưng trong mắt người ngoài, rất nhiều hành vi của bọn họ đều đại biểu cho ý tứ của chúng ta. Chu lão thở dài: Người già rồi, càng lúc càng để ý tới mặt mũi, cả đời này tôi thanh liêm, khi già lại càng không muốn để những chuyện nhàm chán khốn nhiễu.

Chu Hưng Dân nói: Ông nội yên tâm, cháu sẽ giải quyết tốt chuyện này.

Chu lão nói: Chí Kiên còn trẻ, đầu óc đơn giản, nghe nói nó gần đây rất thân thiết với thằng bé nhà tiểu Phó.

Chu Hưng Dân nói: Người trẻ tuổi luôn có mấy người bạn mà.



Chu lão mỉm cười nói: Đứa nhỏ nhà Hiến Lương rất thông minh, trong bạn cùng lứa tuổi cũng được cho là nổi tiếng, trước đây cũng để lại cho tôi ấn tượng không tồi. Nói tới đây Chu lão tạm dừng một chút: Có điều đứa nhỏ này nếu đi chơi cùng Chí Kiên thì chắc là tôi đánh giá cao hắn rồi, trâu tìm trâu, ngựa tìm ngựa, bọn họ nếu như không phải cùng một loại, như vậy hắn sẽ cảm thấy Chí Kiên dễ bắt nạt.

Chu Hưng Dân đã nghe ra Chu lão có chút khó chịu với hành vi lợi dụng Chu Chí Kiên của Phó Hải Triều.

Chu lão nói: Tôi vẫn luôn yêu cầu nghiêm khắc đối với các anh, đời của Chí Kiên thì tôi không có tinh lực để quản, mà muốn quản cũng không được, tôi không thể để cho người khác ở sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, các anh ở Chu gia tất cả đều là những đứa trẻ, nhưng đi ra ngoài thì tất cả đều đại biểu cho hình tượng của Chu gia, con cháu của Chu gia phải biết quy củ.

Chu Hưng Dân nói: Ông nội yên tâm, cháu sẽ giáo huấn Chí Kiên.

Chu lão nói: Tôi trước đây thích xen vào việc của người khác, luôn cảm thấy mình có thể quản thêm một chuyện, thì trên đời này sẽ bớt đi một chuyện phiền toái, nhưng về sau mới phát hiện, quản càng nhiều thì chuyện lại càng nhiều, phiền toái cũng lại càng nhiều, câu vô vi nhi trị của cổ nhân không phải không có đạo lý. Hiện tại cũng lười chẳng muốn quản gì, gặp chuyện cách xa vạn dặm mới tốt, anh nói tôi đây có phải là sợ phiền phức hay không?

Chu Hưng Dân nói: Ông nội, ông có nghe nói Tĩnh Hải gần đây đang nghiêm đả không? Đề tài của y từ chuyện trước mắt đột nhiên chuyển dời đến Tĩnh Hải, chuyển dời đến trên người Kiều Chấn Lương.

Chu lão mỉm cười nói: Sau khi Chấn Lương tới Tĩnh Hải cũng làm không ít việc thật, gần đây trên tin tức luôn nhìn thấy hắn, tôi vốn cho rằng hắn sau khi rời khỏi Bình Hải thì không gượng dậy nổi, thật không ngờ thằng ôn này vẫn rất có năng lực.

Chu Hưng Dân nói: Ông gần đây vào Kiều còn thường xuyên chơi cờ không?

Chu lão lắc đầu: Chơi mấy chục năm rồi, nước cờ của nhau đã nắm hết, dù sao không phải tôi thắng thì là lão ấy thắng, cùng lắm thì là hòa! À mà anh nói tôi mới nhớ ra, đã lâu lắm rồi không đánh cờ với lão Kiều.

Trương Dương vốn muốn đi tìm Vu Cường Hoa dể tìm hiểu tiến triển mới nhất, nhưng phía Quốc An lại gọi điện thoại tới trước, nói là có tình huống muốn nói với hắn, Trương đại quan nhân cho rằng từ chỗ Quản Thành đã có được tiến triển, hắn ngay lập tức tới tổng bộ Quốc An, được người ta dẫn vào văn phòng của Cảnh Chí Siêu.

Trương Dương trước đó đã từng tới nơi này, trước đây nơi này thuộc về Hình Triêu Huy, chẳng lẽ Cảnh Chí Siêu đã thăng chức? Trương Dương nhìn nhìn chung quanh rồi nói: Chúc mừng chủ nhiệm Cảnh vinh thăng.

Cảnh Chí Siêu nói: Tôi không hề thăng quan.


Trương Dương ngồi xuống đối diện hắn: Quản Thành khai gì chưa?


Cảnh Chí Siêu thở dài nói: Cái miệng của hắn cứng lắm, một mực chắc chắn tất cả chuyện này đều là Tiết Thế Luân sai khiến! Nhưng thông qua điều tra của chúng tôi Tiết Thế Luân Tiết Thế Luân, y không liên quan gì tới chuyện này.


Trương Dương nói: Nếu như kết quả điều tra của các anh chính xác, như vậy chính là Quản Thành muốn giá họa cho Tiết Thế Luân, rốt cuộc người nào lại hận y như vậy?


Cảnh Chí Siêu không hề trả lời vấn đề này của Trương Dương, hắn rót cho Trương Dương chén cà phê rồi nói khẽ: Có chuyện tôi phải thông tri cho anh một tiếng, Ngũ Đắc Chí bị chúng tôi tạm thời khống chế rồi.


Trương đại quan nhân vừa nghe vậy lập tức nổi trận lôi đình: Gì cơ? Các anh dựa vào gì mà bắt Ngũ Đắc Chí?


Cảnh Chí Siêu nói: Anh đừng nóng, tôi hỏi anh, năm đó khi Văn Hạo Nam ở Bắc Cảng đảm nhiệm đại cục trưởng công an, ô tô của hắn bị nổ là sao?


Trương đại quan nhân nghe hắn nhắc tới chuyện này, lập tức có chút minh bạch, năm đó để dọa Văn Hạo Nam rời khỏi Bắc Cảng, Trương đại quan nhân không thể không ra hạ sách này, dùng đánh bom ô tô để kinh động La Tuệ Ninh, từ đó khiến cho Văn Hạo Nam không thể không rời khỏi Bắc Cảng, chuyện này luôn là bí mật được che giấu ở trong lòng hắn, hắn vốn cho rằng chuyện đã sớm qua rồi, không còn ai theo đuổi nữa, nhưng không ngờ hiện giờ theo Quản Thành sa lưới, chuyện này lại bị khơi dậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK