Liễu Đan Thần nói: Chị có thể quan tâm như vậy thì thật là hiếm có.
Thiệu Minh Phi nói: Chị phải quan tâm tới em mà là bản thân chị.
Liễu Đan Thần đang muốn hỏi cô ta thì lại nhìn thấy xa xa một người cầm hoa tươi đi tới, chính là lão tổng Phó Hải Triều của Tây Lương Hữu Sắc.
Thiệu Minh Phi đánh mắt ra hiệu cho Liễu Đan Thần, mỉm cười nói: Fan hâm mộ của em lại tới nữa rồi, Phó Hải Triều này cũng là nam nhân nổi tiếng , sư muội, nếu như chị là em, chị tình nguyện chọn hắn chứ không phải là Trương Dương. Cô ta vẫy tay với Liễu Đan Thần rồi xoay người rời đi.
Phó Hải Triều tới trước mặt Liễu Đan Thần, cầm trong tay một bó hoa hồng tặng cho Liễu Đan Thần, mỉm cười nói: Tặng cho em.
Liễu Đan Thần nói: Phó tiên sinh quá khách khí rồi, hôm nay không phải là ngày diễn xuất của tôi, anh tặng hoa cho tôi có phải có chút đột ngột hay không.
Phó Hải Triều nói: Tặng người hoa hông tay còn dư hương, theo tôi thấy, tặng hoa cho một nữ hài tử xinh đẹp là một việc cực kỳ phong nhã. Hắn rất giỏi nói, nụ cười ôn hòa.
Liễu Đan Thần nói: Tôi quên nói với anh, tôi không thích hoa hồng.
Phó Hải Triều nói: Thật ra tôi cũng không thích hoa hồng, một là tôi lúc nhỏ bị gai hoa hồng đâm, hai là hoa này quá tầm thường, nhưng tôi suy đi nghĩ lại, không có loài hoa nào khác có thể đại biểu cho ý nghĩa của hoa hồng, cho nên tôi cuối cùng vẫn lựa chọn nó.
Liễu Đan Thần nói: Phó tiên sinh tìm tôi có việc gì à?
Phó Hải Triều cười nói: Bất kể Liễu tiểu thư thừa nhận hay không, tối hôm qua tôi cũng giúp em một việc nhỏ, nếu như em nguyện ý thì xin cho tôi cơ hội được cùng ăn bữa tối với em.
Ánh mắt của Liễu Đan Thần lại bị một người từ xa đi tới hấp dẫn.
Trương đại quan nhân một thân tây trang phẳng lỳ, ăn mặc như vậy ở trên người hắn là không thường thấy.
Phó Hải Triều nhìn thấy Trương Dương. Hơi ngẩn ra, không khỏi nhớ tới một từ, bám riết không buông.
Trong tay Trương đại quan nhân không có hoa tươi, có điều sự có mặt của hắn lại càng thúc đẩy Liễu Đan Thần rất tự nhiên nhận hoa hồng Phó Hải Triều tặng cho cô ta.
Ánh mắt Phó Hải Triều nổi lên gợn sóng, từ phản ứng của Liễu Đan Thần hắn đã ý thức được, Trương Dương đối với Liễu Đan Thần tuyệt đối không phải là một người có cũng được mà không có cũng không sao.
Trương đại quan nhân tới trước mặt hai người bọn họ, mỉm cười gật đầu, xem như chào hỏi. Câu đầu tiên lại là khen bó hoa tươi đó. Hoa hồng đẹp quá! Có điều so sánh với Liễu tiểu thư thì vẫn còn quá nhạt nhòa. Những lời khen tặng trần trụi này Phó Hải Triều không thể nói được.
Liễu Đan Thần lạnh lùng nhìn hắn: Tôi và anh thân nhau lắm à?
Trương đại quan nhân nói: Không tính là quá thân, nhưng tôi từng trị bệnh cho cô, cô ít nhiều cũng nợ tôi chút nhân tình chứ?
Liễu Đan Thần nói: Nói như vậy anh hôm nay tới đây là để đòi phí.
Trương đại quan nhân cười nói: Tôi vẫn chưa đến mức hẹp hòi như vậy, hôm nay tới đây chính là muốn hỏi cho rõ, cô nói tôi không định bắt cô tri ân báo đáp, nhưng chúng ta cũng không thể lấy oán trả ơn chứ? Tối hôm qua làm vậy là sao.
Liễu Đan Thần chưa trả lời hắn thì Phó Hải Triều ở bên cạnh đã nói: Liễu tiểu thư, nếu như cô cảm thấy có người quấy rầy cô thì có thể lựa chọn báo cảnh sát.
Trương đại quan nhân trợn mắt, lộ ra vẻ mặt hung thần ác sát: Tôi và cô ta nói chuyện thì liên quan chó gì tới anh. Cút sang một bên đi. Trương đại quan nhân hiện tại đã biết bối cảnh xuất thân của Phó Hải Triều, nhưng càng là như vậy thì càng phải đối đãi thô bạo, anh không phải tố chất rất cao ư? Anh không phải là con trai bảo bối của phó thủ tướng ư? Anh không phải nhân tài kiệt xuất của thế hệ trẻ tuổi ư? Anh không phải tinh anh xã hội ư? Đm! Chỉ một chứ, bố đéo sợ mày!
Phó Hải Triều nhíu mày, xuất thân của xuất thân quyết định hắn hắn giao tiếp với những nhân vật như Trương Dương. Tố chất và tu dưỡng của hắn cũng không cho phép hắn dùng phương thức đồng dạng để đáp lễ Trương Dương, chẳng trách thường nói. Tú tài gặp binh có lý cũng chẳng nói được, gặp loại người thô bỉ này thật đúng là không dễ ứng phó.
Thời khắc mấu chốt Liễu Đan Thần đã giải vây cho hắn. Liễu Đan Thần nói: Trương Dương, người nên đi là anh, anh đi theo tôi làm gì? Nếu như anh còn như vậy, tôi thực sự sẽ tố cáo anh với cảnh sát đó.
Trương đại quan nhân nhếch môi cười nói: Vậy thì báo đi, cô cũng không phải chưa báo bao giờ mà, đừng tưởng rằng mình quen một tên nhà giài thì kiêu ngạo tới lỗ mũi hướng lên trời, cô không sợ mưa chết cô à?
Liễu Đan Thần tức giận nói: Không thể nói lý.
Phó Hải Triều vào những lúc như thế này tất nhiên phải biểu hiện ra dũng khí và đảm đương của nam tử hán, hắn nói với Trương Dương: Lời nói của Liễu tiểu thư anh nghe rõ rồi chứ? Mời anh lập tức rời khỏi đây.
Trương Dương nói: Phó Hải Triều đúng không? Lão tổng của Tây Lương Hữu Sắc, tôi bảo này , anh dù sao cũng được cho là nhân vật có tiếng, có đáng vì một nữ nhân mà vậy không? Liên hợp với công an chơi tôi, anh có phải cảm thấy tôi dễ khi dễ hay không ?
Phó Hải Triều nói: Trương Dương phải không, anh tốt xấu gì cũng là một cán bộ quốc gia, anh ở nhà làm như thế nào thì không có ai nói gì anh, có mất mặt thì cũng là bản thân anh, nhưng ra ngoài, làm việc phải suy nghĩ một chút, phải biết rằng anh không chỉ đại biểu cho chính anh.
Trương đại quan nhân nheo mắt lại nhìn Phó Hải Triều, vẻ mặt khinh miệt đến cực điểm: Tôi nếu đã dám làm thì có thể chịu được trách nhiệm, Phó Hải Triều, tôi với anh ngày xưa không oán, gần đây không thù, anh không ngờ chủ động chọc tới đầu tôi, như thể ấn tượng Macao là nhà anh mở? Tôi con mẹ nó tới ăn cơm cũng không được à? Kiếm mấy thằng cảnh sát chơi tôi ư? Tôi tôi theo dõi cô ta, tôi bực lắm, anh có con mắt nào nhìn thấy tôi cấu thành uy hiếp tới an toàn của cô ta? Có chứng cớ thì anh có thể tới pháp viện xin lệnh hạn chế, hạn chế tôi về sau không thể tiếp cận vị Liễu tiểu thư này.
Phó Hải Triều nói: Anh cho rằng tôi không thể ư?
Trương đại quan nhân lắc đầu: Phó Hải Triều, tôi nhắc nhở anh nhớ, anh tốt nhất chớ chọc tôi, tôi là người nhà quê xuất thân gia đình giai cấp vô sản, anh là công tử của gia đình cán bộ cao cấp, đồ sứ quý báu như vậy đụng cục gạch như tôi, đúng là hà khổ lai tai đó.
Phó Hải Triều nói: Tôi cũng cho anh một lời nhắc nhở, kiêu ngạo cũng phải phân rõ đối tượng.
Trương Dương gật đầu: Anh nói tôi kiêu ngạo, tôi hôm nay chính là kiêu ngạo đó, phắn đi, tôi muốn nói vài câu với Liễu Đan Thần.
Phó Hải Triều tuy rằng đầy bụng mưu lược, nhưng gặp loại người dã man không phân rõ phải trái như Trương Dương thì thật đúng là không có biện pháp.