Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lưu Diễm Hồng lắc đầu, thực ra chuyện này là do Tống Hoài Minh nói với cô, nhưng Lưu Diễm Hồng biết được tính quan trọng của sự việc, cần phải tuyệt đối giữ bí mật, tuyệt đối không thể để Tống Hoài Minh tiết lộ việc này ra ngoài được, vì Lưu Diễm Hồng biết rõ rằng chuyện này có liên hệ đến những mối quan hệ nào, việc của Tống Hoài Minh sớm sẽ bị bại lộ, kéo hắn ta vào trong trận chiến này, hậu quả của sự việc này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn sau này. Từ sau khi Tống Hoài Thanh nói chuyện này với Lưu Diễm Hồng, cô đã có suy kỹ càng, tất cả hậu quả của việc này sẽ do cô đứng lên gánh vác, tuyệt đối không để ảnh hưởng đến Tống Hoài Minh. Lưu Diễm Hồng không hề đề cập đến mối quan hệ của Tống Hoài Minh với sự việc này, nhưng cô chỉ thực sự có thể nói chuyện một cách thẳng thắn với Trương Minh, Lưu Diễm Hồng nói:

- Trương Dương, chuyện này có khả năng có liên quan đến nhiều nhân vật có máu mặt, vì thế trước khi chúng ta có thể nắm được chứng cứ cụ thể, tôi không cần báo cho Tống Hoài Minh biết. Nói cách khác, tính đến thời điểm này chỉ có hai chúng ta biết rõ sự việc, nếu như Cảng Bắc thực sự không có vấn đề như trong bản tố cáo nói, chúng ta chỉ cần coi như chưa có sự việc nào xảy ra cả.

Nếu như thực sự có vấn đề, chúng ta sẽ bàn bạc tiếp, nói chung cậu có thể yên tâm rằng, hậu quả của những việc này tôi sẽ đứng ra gánh vác hết, cậu sẽ không bị chuyện này ảnh hưởng đến con đường của cậu. Tuy rằng Lưu Diễm Hồng nói như thế, nhưng trong lòng Trương Dương hiểu rõ, nếu như thực sự có xảy ra động tĩnh gì, hắn cũng không thể chỉ biết lo cho bản thân mình được, nhưng hắn ta vẫn đồng ý. Từ trước đến giờ hắn ta là một người rất tò mò hiếu kì, hắn đã nghĩ thông suốt vấn đề này rồi, nếu như Cảng Bắc thực sự có vấn đề, hắn tuyệt đối không thể ngồi không không quan tâm được, cứ cho là hôm nay Lưu Diễm Hồng không đề cập đến vấn đề này, hắn cũng sẽ là người tấn công đầu, quyết tâm chống lại thế lực đen tối đến cùng. Bây giờ lại có Lưu Diễm Hồng đưa cho hắn lời đề nghị, bây giờ có thể coi là nhận được sự ủy thác của kỉ ủy , có thể có cớ mà xuất trận rồi.

Trương Dương nhìn mặt đất phía bên ngoài cửa sổ, dòng nước Nhã Vân hồ buổi chiều, làm hắn gợi nhớ lại ký ức đã qua. Từ khi đặt chân vào chốn quan trường, năm đó chỉ là do tính hiếu kỳ, không thể nào ngờ rằng, chỉ trong thời gian năm năm ngắn ngủi, hắn lại có thể leo lên chức, bí thư huyện ủy. Đến ngày hôm nay cũng không dám nói là hiểu rõ chốn quan trường, nhưng trong chốn quan trường có qua nhiều sự lừa gạt lẫn nhau, có quá nhiều các cuộc chiến tranh ngầm, chỉ sợ rằng muốn có một bước tiến nho nhỏ trong tiền đồ này, phải trải qua không biết bao nhiêu kinh nghiệm xương máu nữa. - Đang nghĩ gì thế? Lưu Diễm Hồng đột nhiên hỏi cắt ngang dòng suy nghĩ của Trương Dương. Trương Dương nói:

- Tôi đang nghĩ đến chỗ đen tối và phức tạp nhất ở chốn quan trường. Lưu Diễm Hồng cười nói:

-Tì vết không che được ánh ngọc, từ khi tôi làm việc ở kỉ ủy đến nay, toàn phải tiếp xúc với các loại quan tham nhũng, nhìn thấy những điều đó so với cậu chắc chắn là nhiều hơn rồi, có điều tôi có lòng tin với tổ chức của chúng ta, có lòng tin những thứ xung quanh chốn quan trường, nguyên nhân rất đơn giản: những quan tham nhũng so với tổng thể cán bộ của chúng ta chỉ là một con số nhỏ, tuyệt đại đa số đều là người tốt, chúng ta tuyệt đối không thể chỉ vì một bộ phận nhỏ quan tham nhũng mà đánh giá cả một tổ chức được. Trương Dương nói:

- Tôi đâu có khẳng định tất cả đều thế đâu. Chỉ có điều những nơi mà tôi đã đi qua, nơi nào cũng có một vài người có vấn đề, mà con số này lại lớn quá. Lưu Diễm Hồng nói:

- Thời đại bây giờ là thời đại của cải cách mở cửa, thời đại mà kinh tế phát triển với tốc độ nhanh chóng, mỗi người chúng ta đều có những thách thức, tiền bạc, vật liệu, mỹ sắc, tình thân, tất cả các loại cám dỗ đều cùng tồn tại, nếu như không có ý chí kiên định , không giữ vững được quan điểm, lập trường , thì rất dễ bị cám dỗ, bị ăn mòn dần tư cách. Cái thời đại cải cách này, một số người trong chúng ta nhất định sẽ bị đào thải. Nói xong câu này, cô ngừng lại, uống một ngụm rượu thở dài nói: - Nhiệm vụ của chúng ta chính là loại bỏ những thành phần cán bộ như thế, giữ gìn sự thanh khiết cho đội ngũ cán bộ. Trương Dương nói:

- Chị Lưu, tiêu chuẩn của cán bộ có đầy đủ tư cách của chị là gì? Lưu Diễm Hồng không cần nghĩ ngợi nói luôn:

- Chí công vô tư, tinh thần lạc quan làm đầu, lấy gian khổ của nhân dân là nhiệm vụ, tiến bước cùng thời đại, tiến bước sắc bén chứ không mạo hiểm tiến lên, vững vàng thiết thực nhưng không bảo thủ. Trương Dương cười nói: - Chị Lưu à, tiêu chuẩn của chị có phải là lấy hình tượng của tôi mà xây dựng nên không đó. Lưu Diễm Hồng không nhịn được cười nói:

- Cậu ấy à, đúng là tự dán vàng lên da mặt mình! Trương Dương nói:

- Không phải tôi à? Vậy người mà chị nói là ai? Ồ, tôi biết rồi, chị đang nói đến bí thư Tống! Lưu Diễm Hồng nghe thấy câu này, mặt tự nhiên ửng hồng, trái tim tự nhiên đập nhanh hơn, tự nhiên cô cảm nhận được cô vẫn chưa quên được Tống Hoài Minh. Trương Dương tai mắt rất nhạy bén, trước sự ngại ngùng của Lưu Diễm Hồng, hắn đã biết được Lưu Diễm Hồng vẫn chưa quên được Tống Hoài Minh, tình cảm đúng là một thứ phiền toái mà! Lưu Diễm nói:



- Bí thư Tống là một người quang minh chính đại, những lời vừa rồi của tôi nói về anh ấy không khoa trương một chút nào. Dám nói dám làm chính là tính cách muôn thuở của cô ấy.

Trương Dương rất khâm phục điểm này của cô, mặc dù Lưu Diễm Hồng ở một vị trí rất cao, nhưng lại không bị những bệnh của chốn quan trường, phụ nữ làm quan, thường thì sẽ làm ra dáng một vị quan, lên mặt bắt nạt, tự cao tự đại, thậm chí còn có tính không hài lòng với những gì mình có hơn đàn ông, nhưng Lưu Diễm Hồng không như thế. Tính cách của cô ấy ngay thẳng, có gì nói nấy, không có chút ham tiền bạc, thậm chí Trương Dương còn nhận ra rằng, đến bây giờ, Lưu Diễm Hồng vẫn kiên quyết đi theo công việc đầy áp lực này, tất cả cũng chỉ vì Tống Hoài Minh. Tình cảm có nhiều loại, loại tình cảm cho đi mà không mong báo đáp lại chính là loại làm người ta kính trọng và cảm động nhất.

Lưu Diễm Hồng cảm nhận được mọi tâm sự của mình bị Trương Dương nhìn thấu, ánh mắt nhìn phía xa xa của Nhã Vân Hồ, thở dài một tiếng, trong đầu óc tưởng tượng đến hình ảnh của Tống Hoài Minh, cũng may là đúng lúc đó điện thoại của cô vang lên, kéo cô ra khỏi những suy nghĩ mông lúc, cầm chiếc điện thoại lên xem số của ai, sau đó mới nhận điện thoại. Lưu Diễm Hồng không hề trốn tránh Trương Dương, cười nói: - Bí thư Ngô! Người gọi điện thoại đến là bí thư Ngô Minh, bên kia đầu dây Ngô Minh cười nói:

- Diễm Hồng, mấy ngày không gặp mà sao nói chuyện nghe khách sáo thế, cứ gọi tôi là Ngô Minh thôi, không thể gọi là Tiểu Minh được, đừng quên cô mãi mãi là lãnh đạo của tôi. Lưu Diễm Hồng cười nhạt nói:

- Chuyện đã qua rồi, bây giờ không thể thế nữa. Ngô Minh nói: - Vậy chẳng lẽ cô gọi tôi là ông Ngô sao, như thế thì tôi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Lưu Diễm Hồng gọi một tiếng ông Minh, bản thân cũng không nhịn được cười nói vang lên. Ngô Minh nói:


- Không phải cô nói là đến Kinh Sơn làm khách sao? Tôi biết hôm nay cô đến thành phố Giang, chỗ đó cách đây không xa lắm, tôi đã chuẩn bị xong hết để tiếp đón cô rồi. Lưu Diễm Hồng nói:


- Tôi e rằng không có thời gian. Lần này đi có chút việc bận, ngày mai đã quay về rồi. Giọng nói của Ngô Minh lộ rõ sự thất vọng nói:


- Vậy sao! Lưu Diễm Hồng nói: - Ông Ngô à, nếu có thời gian quay lại thành phố Giang thì hai chúng ta cùng đi ăn một nhé! Người nhà của Ngô Minh hiện nay đều sinh sống ở thành phố Giang, vì thế mà Lưu Diễm Hồng mới nói thế. Ngô Minh nói: - Hay là tối nay nhé! Lưu Diễm Hồng nói:


- Tối nay tôi thực sự không qua được! Ngô Minh cười nói:


- Biết là cô bận rộn, không tranh thủ được thời gian, vì thế mà tôi đã đến thành phố Giang, xe của tôi đã vào địa phận thành phố rồi, cô đang ở đâu, tôi lập tức đến đó ngay. Lưu Diễm Hồng ngẩn người, cô thực sự không ngờ rằng Ngô Minh vì cô mà lái xe từ Kinh Sơn đến đây, tuy rằng khoảng cách giữa hai nơi khá gần, nhưng có thể khiến cho bí thư thị ủy phải nhọc lòng như thế, cũng làm cho lòng người cảm động, Lưu Diễm Hồng nói:


- Tôi đang ở nhà hàng Nhã Vân Hồ, ông qua đây đi! Sau khi nghe xong điện thoại Lưu Diễm Hồng nhìn thấy Trương Dương đang nhìn mình, tự nhiên cô cười nói:


- Sao thế? Trương Dương nói: - Cái ông bí thư Ngô Minh ? Từ cuộc nói chuyện của Lưu Diễm Hồng, Trương Dương biết rõ được thân phận của Ngô Minh, khi Dương Minh ở Lam Sơn, Nam Tích đã từng đấu với Ngô Minh mấy lần, có thể nói Trương Dương với Ngô Tôn không có một chút thiện cảm, không những thế Trương Dương còn biết được chuyện tình cảm giữa Ngô Minh và chủ nhiệm giáo vụ trường Đảng Trương Lập Lan, hơn nữa mục đích tiếp cận Trương Lập Lan là muốn theo học ở Khổng Nguyên. Trương Dương không muốn lôi chuyện này ra, vì hắn là một con người sống rất có nguyên tắc, hơn nữa bây giờ Khổng Nguyên đã bị xuống dốc, Trương Lập Lan giờ chỉ là một phụ nữ đáng thương bị người khác trêu đùa mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK