Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Tô Vinh Thiêm chạy đến thì nhìn thấy container số 32 của Hưng Long hiệu đã bị chuyển xuống khỏi thuyền, Tô Vinh Thiêm không tìm được Trương Dương, y nhìn thấy Trình Diễm Đông đang đứng ở trên bến tàu chỉ huy, Tô Vinh Thiêm nhắc nhở mình nhất định phải bình tĩnh.

Trình Diễm Đông tất nhiên đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát phía sau, nhìn thấy cục trưởng Tô Vinh Thiêm của phân cục công an cảng mới suất lĩnh hơn trăm công an tới hiện trường, đúng như cái gọi là lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, Trình Diễm Đông trong đáy lòng vẫn có chút xấu hổ, dù sao nơi này cũng là Bắc Cảng, là khu trực thuộc phân quản của Tô Vinh Thiêm, mà hắn là cục trưởng công an Tân Hải, bất kể từ phương diện nào mà nói thì cũng không thò taytới địa bàn của người khác được, Trình Diễm Đông mỉm cười gật đầu với Tô Vinh Thiêm: Tô cục, anh đến rồi à!

Tô Vinh Thiêm nhìn thấy bộ dạng mỉm cười của Trình Diễm Đông thì càng cảm thấy tức giận, đối phương đã giẫm cả lên đầu mình rồi, Tô Vinh Thiêm đương nhiên cũng không hòa hoãn gì, lạnh lùng nói: Ngại quá, đã tới chậm!

Trình Diễm Đông đã sớm có chuẩn bị đối với thái độ lạnh như băng của Tô Vinh Thiêm, nụ cười của hắn không thay đổi: chúng tôi vừa nhận được mật báo, nói là Hưng Long hiệu có vấn đề...

Tô Vinh Thiêm nói: Tin tức của cục trưởng Trình linh thông thật, chuyện phát sinh ở khu trực thuộc của tôi mà tôi cũng không nghe nói tới!

Trình Diễm Đông nói: chúng tôi đã tìm được xe bị mất trộm của Kiều Mộng Viện ở Hưng Long hiệu.

Tô Vinh Thiêm có chút kinh ngạc nhìn Trình Diễm Đông, chuyện này vòng một vòng không ngờ lại vòng về trên người Kiều Mộng Viện, y nhíu mày nói: Tôi cũng đang tìm chiếc xe đó, Trình cục đã có tin tức vì sao không cho tôi cho ta biết?

Vấn đề này thật sự không tiện trả lời, Trình Diễm Đông ho khan một tiếng, hành động của bọn họ tuy rằng là để đả kích tội phạm, nhưng trên đạo lý cũng khó ăn khó nói, vượt địa bàn bắt người, hơn nữa căn bản không thông báo cho Tô Vinh Thiêm, chẳng khác nào trực tiếp tát vào mặt Tô Vinh Thiêm, Tô Vinh Thiêm phát tiết một chút bất mãn cũng là chuyện đương nhiên.

Trình Diễm Đông nói khẽ: Chuyện xảy ra quá đột nhiên, tôi không kịp thông tri cho Tô cục.

Tô Vinh Thiêm cười ha ha, nói: Chuyện xảy ra quá đột nhiên ư? Ngay cả thời gian gọi điện thoại cũng không có? Trình cục rốt cuộc là không tin tôi hay là lo có người cướp công? Những lời này của Tô Vinh Thiêm nói rất khắc bạc.

Mặt Trình Diễm Đông có chút nóng lên, nhưng hắn hôm nay quả thực đuối lý, Tô Vinh Thiêm nói hắn vài câu, cứ coi như là cho vị cục trưởng cảng mới này phát tiết một chút. Trình Diễm Đông quyết định nhẫn nhịn, mọi người đều là người trong hệ thống, dĩ hòa vi quý là tốt nhất



Lúc này container số 32 đã bị thả xuống khỏi thuyền hàng Hưng Long hiệu, cửa lớn của container mở ra, Chu Sơn Hổ lái chiếc Mercedes việt dã từ trong ra, Trương đại quan nhân cũng tiêu dao tự đắc bước xuống thuyền hàng, hắn nhìn thấy Tô Vinh Thiêm trên bến tàu, Trương đại quan nhân cười rất rạng rỡ, vì sao cười, bởi vì hắn có được chứng cớ, lão tử tìm được xe bị mất, Tô Vinh Thiêm anh thân là cục trưởng công an phân cục khu cảng mới, tôi không phải không cho anh thời gian, anh không tìm thấy là vì bản thân không có tài. Trương đại quan nhân cũng lưu ý thấy sắc mặt của Tô Vinh Thiêm rất khó coi, nhưng thằng cha này trước giờ là hạng không quan tâm tới cảm thụ của người khác, đương nhiên là ngoại trừ nữ tính.

Trương đại quan nhân không ngay lập tức đi tới chỗ Tô Vinh Thiêm, chỉ coi như là không thấy y, đi tới trước chiếc Mercedes đó rồi nhìn nhìn.

Tô Vinh Thiêm rõ ràng vừa rồi đã tiếp xúc ánh mắt mấy lần với hắn, nhưng Trương Dương không định chú ý tới y, Tô Vinh Thiêm trong lòng nổi giận, y nhắc nhở mình nhất định phải kìm nén lửa giận, việc hôm nay không phải tức giận là có thể giải quyết được. Y nghĩ nghĩ một chút rồi cuối cùng vẫn đi tới chiếc xe đó, tới trước mặt Trương Dương: Bí thư Trương!

Trương đại quan nhân giả bộ giờ mới thấy Tô Vinh Thiêm: Ối chà, đây không phải là cục trưởng Tô ư? Anh đến rồi à, tôi đang định gọi điện thoại cho anh đây.

Tô Vinh Thiêm trong lòng tức lắm, đã giẫm lên đầu tôi rồi mà con mẹ nó còn giả vờ giả vịt, cũng quá khi dễ người ta rồi! Tô Vinh Thiêm nói: Bí thư Trương vì sao không nói với tôi một tiếng? Những lời này của Tô Vinh Thiêm hỏi thật ra cũng không có gì không phải, hắn mới là cục trưởng phân cục cảng mới, cho dù là cần cảnh sát áp dụng hành động, cũng phải là y ra lệnh, lúc nào đến phiên vị Huyện thái gia Tân Hải anh ? Anh ở Tân Hải là người đứng đầu, nhưng quyền lực của của anh chỉ giới hạn ở Tân Hải, dựa vào gì mà thò tay tới khu trực thuộc của tôi? Tô Vinh Thiêm tự nhủ nói chuyện vẫn tính là khách khí, nếu đối phương không phải là Trương Dương thì y đã sớm trở mặt rồi.

Trương đại quan nhân cười nói: Có cần thiết phải vậy không?Câu này khiến Tô Vinh Thiêm thiếu chút nữa thì nghẹn chết.

Tô Vinh Thiêm nghĩ thầm Trương Dương anh quá càn rỡ rồi, bằng hữu của anh ở trong khu trực thuộc của tôi đánh mất đồ, tôi cũng nể mặt anh, anh ở đường Hải Phong ra tay đánh người, tôi cũng không truy cứu trách nhiệm của anh, đem ông chủ, phục vụ, đầu bếp gây chuyện bắt đi hết, tôi cũng dùng tất cả cảnh lực giúp anh tìm vật bị mất, cả một đêm cũng không được ngủ, ví tiền, giấy tờ đều tìm về cho anh, anh chẳng nói lấy một chữ cám ơn, hiện tại không ngờ lại chơi tôi một vố, có tin tức của chiếc xe bị mất mà không cho tôi biết, không ngờ còn dẫn một đám công an Tân Hải phá án quá giới hạn, anh đặt mặt mũi của Tô Vinh Thiêm tôi ở đâu? Anh đặt mặt mũi của công an phân cục cảng mới chúng tôi ở đâu? Về sau bảo đám người chúng tôi làm sao mà ngẩng đầu lên được ở Bắc Cảng? Tô Vinh Thiêm nói: Bí thư Trương, mọi người đều là phục vụ cho Bắc Cảng, có chuyện gì thì có phải nên chiếu ứng lẫn nhau không?Chuyện hôm nay tôi có chút không hiểu? Anh đã có manh mối vì sao không thông tri cho tôi? Tô Vinh Thiêm lúc này đã có chút không nén được giận, cho dù có dễ tính đến mấy cũng không thể tùy tiện để người ta khi dễ.

Trương Dương cười nói: Cái gì mà các anh với cả chúng tôi! Câu vừa rồi của anh không sai, mọi người đều là phục vụ cho Bắc Cảng, đả kích tội phạm cũng không chỉ là trách nhiệm của phân cục các anh, cũng là trách nhiệm chung của mọi người chúng ta, Tô cục à, phải có cái nhìn đại cục chứ!

Tô Vinh Thiêm bị hắn chọc cho tức nổ đom đóm mắt, trong lòng mắng tổ tông Trương Dương một lượt, con mẹ nó thế này là sao? Khi phụ tới đầu người ta rồi còn nói là bố mày đây không có cái nhìn đại cục, Tô Vinh Thiêm nói: Bí thư Trương, anh nói đúng, nếu tìm được chiếc ô tô bị mất đó rồi thì giao lại chuyện cho tôi xử lý đi.

Trương Dương cười nói: Tô cục, anh đừng gấp, chuyện này chúng tôi hỏi rõ đã rồi nói.

Tô Vinh Thiêm nói: Bí thư Trương, bất kỳ chuyện gì bất kỳ chuyện gì dù sao cũng phải có quy tắc! Y bắt đầu tức giận.



Trương đại quan nhân Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: Quy tắc của Tô cục là gì? Tôi chăm chú lắng nghe!

Khóe môi Tô Vinh Thiêm giật giật, cuối cùng vẫn không nói gì. Dùng từ tức giận nhưng không dám nói để hình dung cảm thụ trong lòng y lúc này chuẩn xác nhất, y không dám nói không chỉ là vì khiếp sợ uy thế của Trương Dương, còn có một điểm quan trọng hơn là đám người này Trương Dương đã tìm được xe của Kiều Mộng Viện trước y, cái này làm cho cả cục diện trở nên có chút bất lợi đối với y.

Tô Vinh Thiêm nói: Bí thư Trương, chuyện này phát sinh trong khu trực thuộc của tôi, tôi nghĩ tốt nhất hay là do tôi xử lý. Những lời này của y nhắc nhở Trương Dương chuyện xảy ra ở ở địa phương nào, cũng mang khẩu khí thương lượng, đây cũng là thủ đoạn bất đắc dĩ mà phải lui cầu nhượng bộ của Tô Vinh Thiêm, mạnh bạo với loại người như Trương Dương chỉ sợ là không được, chỉ có thể trước tiên vỗ về hắn, chỉ cần hắn giao lại gian hàng này vào tay mình thì chuyện cũng được bù đắp.

Trương đại quan nhân nghe ra ngữ khí của Tô Vinh Thiêm đã có chứa thành phần chịu thua, hắn cũng không phải là là hạng người đuổi tận giết tuyệt, thật ra mục đích chính yếu hôm nay hắn tới đây là muốn tìm chiếc xe việt dã bị mất của Kiều Mộng Viện, hiện tại đã đạt được mục đích, bình tĩnh mà xem xét thì Tô Vinh Thiêm không hề đắc tội với hắn, mình dẫn một đám công an Tân Hải tới địa giới của người ta, người ta cũng không nói nửa câu oán ngôn, chỉ cần từ điểm này mà nói thì Tô Vinh Thiêm vẫn rất có tầm mắt, mặc kệ người ta có phải là đang nén giận hay không, nhưng ít nhất công phu ngoài mặt vẫn làm được rất tốt, Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, không cần thiết phải xé rách da mặt với Tô Vinh Thiêm, nếu đã đạt được mục đích thì nhân cơ hội này xuống đài đi, hắn đang chuẩn bị nói chuyện thì di động đổ chuông.


Trương Dương cười cười với Tô Vinh Thiêm, ý bảo mình tiếp điện thoại trước đã.


Hắn đi sang bên cạnh, trong điện thoại truyền đến tiếng cười: Bí thư Trương, tôi có đủ thành ý hay không? Phần lễ vật này anh hài lòng chứ?


Trương Dương nói: Cũng tàm tạm.


Đối phương nói: Bí thư Trương, tôi không nhìn lầm, trừ anh ra, phóng mắt khắp toàn bộ Bắc Cảng tìm không ra quan viên thứ hai có loại bá lực này.


Trương Dương nói: Tôi rất có hứng thú gặp mặt anh.


Sẽ gặp mặt, có điều trước khi gặp mặt tôi còn phải nhắc nhở anh, anh đã chọc vào một phiền toái không nhỏ.


Trương Dương đi ra xa vài bước, cười nói: Anh đang lợi dụng tôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK