Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Duval mấy ngày nay đã trở về Australia để định ra quy hoạch cụ thể, giáo thụ Trình Nhuận Sinh nghe nói Thái Hồng muốn xây dựng nhà máy thép ở góc Thương Gia, lập tức phản đối: Bí thư Trương, trong quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu chúng ta. Bảo vệ môi trường sinh thái tự nhiên màu xanh là lý niệm xuyên qua toàn bộ xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, mà nhà máy thép Thái Hồng và lý niệm của chúng ta không hợp nhau, bất kể bọn họ công bố bảo vệ môi trường tốt như thế nào, sự xuất hiện của nhà máy thép tất nhiên sẽ mang đến ảnh hưởng nhất định tới hoàn cảnh xung quanh, bao gồm cả thảm thực vật, không khí , nước ngầm chung quanh, Bí thư Trương đừng nói cắt mười km của góc Thương Gia nhường cho bọn họ, cho dù bọn họ xây nhà máy ở góc Thương Gia cũng phải phản đối. Trong khoảng thời gian này tôi đã tiến hành khảo sát sâu đối với góc Thương Gia, hoàn cảnh sinh thái của nam bộ góc Thương Gia có thể nói là tốt nhất trong toàn bộ Bắc Cảng, vốn tôi còn đề nghị anh nên xin mở rộng phạm vi của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cắt toàn bộ góc Thương Gia vào trong khu bảo lưu thuế nhập khẩu, không ngờ Thái Hồng lại muốn xây dựng nhà máy thép ở đó.

Trương Dương nói: Tôi cũng không ngờ, thị lý trước đây cũng không để lộ ra bất kỳ tin tức nào, đột nhiên liền xảy ra chuyện này, khiến cho tôi cũng có chút không biết theo ai.

Trình Nhuận Sinh nói: Với quan điểm của cá nhân tôi, cho dù là không xung đột với xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, góc Thương Gia cũng không thích hợp để xây dựng nhà máy thép, cách trung tâm thành phố Bắc Cảng quá gần, công nghiệp tam phế cho dù trải qua xử lý công nghệ hiện đại hoá thì vẫn không thể làm được tuyệt đối ô nhiễm bằng không, đối với hoàn cảnh sinh thái địa phương tất nhiên sẽ tạo thành ảnh hưởng, về phần loại ảnh hưởng này lớn hay nhỏ thì tôi trước mắt vẫn không thể làm ra đánh giá. Loại xí nghiệp cỡ lớn như nhà máy thép này, chọn địa điểm là khá quan trọng, lựa chọn Bắc Cảng thì đúng, nhưng nhất định phải rời xa nội thành, góc Thương Gia cách trung tâm Bắc Cảng đại khái hai mươi km, cách trung tâm thành phố Tân Hải đại khái cũng vậy, theo sự mở rộng của thành thị, tương lai giới hạn giữa Bắc Cảng và Tân Hải tất nhiên sẽ mơ hồ, nói cách khác Thái Hồng xây dựng nhà máy sắt thép ở đó, trong tương lai không xa rất có thể sẽ bị vây giữa vị trí trung tâm của hai tòa thành thị, mọi người suy nghĩ một chút đi, có người nào lại đi xây dựng nhà máy sắt thép ở trung tâm thành phố? Trước đây có lẽ có, nhưng sau cải cách mở cửa, xí nghiệp như vậy trên cơ bản đã di chuyển ra ngoài, Thái Hồng sở dĩ khiến quan hệ với chính phủ thành phố Nam Võ trở nên căng thẳng còn không phải bởi vì vấn đề ô nhiễm ư, hơn nữa tổng nhà máy của bọn họ ở Nam Võ nằm ở trong phạm vi trung tâm thành phố Nam Võ, chiến lược di dời lần này cũng có quan hệ trực tiếp tới áp lực mà phía Nam Võ tạo cho bọn họ.

Thường Hải Thiên nói: Về chuyện của tập đoàn Thái Hồng tôi cũng tìm hiểu một chút rồi, bọn họ lựa chọn đến Giang Bắc xây nhà máy, không phải Nam Võ muốn đuổi bọn họ đi, mà là xuất phát từ cân nhắc chiến lược di dời tương lai, phía Nam Võ cũng muốn tiếp tục giữ bọn họ lại, còn đặc biệt quy hoạch cho bọn họ một mảnh đất để xây nhà máy.

Trương Dương nói: Chính bởi vậy, tỉnh lý mới coi trọng độ chuyện này, giá trị sản lượng mỗi năm của Thái Hồng sờ sờ ra đó, đặt ở đâu cũng sẽ ảnh hưởng đến kinh tế một, hiện tại các lãnh đạo Bắc Cảng tất cả đều coi Triệu Vĩnh Phúc là thần tài, đối với yêu cầu mà hắn đề xuất thì đều ủng hộ hết mình.

Trình Nhuận Sinh nói: Cá nhân tôi cho rằng, trong chuyện này không thể dễ dàng nhượng bộ, nếu nhượng góc Thương Gia ra ngoài, chẳng những sẽ ảnh hưởng đến xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu trong tương lai, còn có thể tạo thành ảnh hưởng rất lớn tới hoàn cảnh nội thành Tân Hải và Bắc Cảng.

Trương Dương gật đầu, hắn nói khẽ: Bọn họ muốn lấy góc Thương Gia thì cũng không dễ dàng như vậy đâu!

Sự cường điệu của Trình Nhuận Sinh đối với hoàn cảnh dẫn tới sự chú ý của Trương Dương, theo sự phát triển của thời đại, chẳng những là chuyên gia coi trọng hoàn cảnh, hiện tại người dân đối với hoàn cảnh sinh tồn của mình cũng trở nên càng ngày càng trọng thị, Trương đại quan nhân hôm nay có được một gợi ý, đến lúc phát động lực lượng quần chúng rồi, Triệu Vĩnh Phúc hiện tại thông qua quan hệ thượng tầng tạo áp lực cho hắn, dưới tình huống trước mắt, Tống Hoài Minh không tiện lên tiếng, lãnh đạo thành phố Bắc Cảng hiệp đồng nhất trí tiến hành dùng ngòi bút làm vũ khí đối với mình, đi theo con đường chính trị hình như rất khó giải quyết chuyện này, nhất định phải đi theo lối tắt khác.

Trương Dương nghĩ tới tạo, lợi dụng dư luận để thế, hắn nghĩ tới Lương Đông Bình, cán bút của thằng cha này tuyệt đối là giết người vô hình, lúc trước từng nhiều lần khiến cho Trương đại quan nhân mặt xám mày tro, có điều hiện tại hai người đã tiêu tan trướng ngại, hơn nữa Trương Dương còn giúp hắn rời khỏi nhật báo Đông Nam tới Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích công tác. Tìm hắn làm chút việc nhỏ tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.

Trương Dương bảo Lương Đông Bình áp dụng phương pháp tuần tự mà tiến để đưa tin, chủ đề là công nghiệp hiện đại và bảo vệ môi trường, cái khác không nói, Trương đại quan nhân có thể thông qua quan hệ bản thân để văn chương của Lương Đông Bình được đăng trên những vị trí quan trọng của những tờ báo lớn trong tỉnh.

Trương Dương đồng thời lại liên hệ với Vũ Ý, Vũ Ý đã từ Đông Giang trở lại, nghe nói Trương Dương muốn mời mình ăn cơm, cũng rất vui vẻ, cô ta hẹn Trương Dương năm giờ chiều tới đài truyền hình Bắc Cảng đón cô ta.

Trương Dương trước tiên tới đài truyền hình Bắc Cảng, sở dĩ biểu hiện ra thành ý như vậy là vì hắn có việc cầu người.

Đã hẹn là năm giờ rưỡi, ở ngoài cửa đợi hai mươi thì Vũ Ý mới, Vũ Ý nhìn thấy Trương Dương thì liên tục xin lỗi: Ngại quá, ngại quá, tôi ghi tiết mục, trong khoảng thời gian tới Đông Giang, ở trong đài còn không ít công tác, tôi mấy ngày nay bận xử lý, nếu không đã liên hệ với anh sớm rồi.



Trương Dương mở cửa xe Audi mời cô ta vào.

Vũ Ý lại không và ngồi, cô ta vòng một vòng ra ghế phụ, Trương Dương lắc đầu, đóng cửa ngồi vào ghế lại, khởi động ô tô.

Vũ Ý lấy ra khăn ướt rồi lau phấn son trên mặt.

Trương Dương nói: Lau làm gì? trông xinh mà!

Vũ Ý nói: Làm cái nghề này của chúng tôi nhất định phải chú ý bảo vệ da, tôi ghét trát phấn lắm, nhưng tôi không làm gì được, người chụp ảnh và hóa trang đều nói tôi đen rồi, lo tôi có lỗi với người xem Bắc Cảng, cho nên bắt tôi phết phấn rõ dày!

Trương Dương cười nói: Bọn họ thì biết cái gì? Hiện tại lưu hành cái đẹp khỏe mạnh, da trắng quá lại không đẹp, da màu lúa mạch và đồng cổ mới là màu thịnh hành hiện giờ.

Vũ Ý nhìn hắn một cái nói: Bí thư Trương, biến tướng khen mình à?

Trương Dương cười cười, hắn quả thực đen đi nhiều, chủ yếu là viof Tân Hải gần biển, chỉ số tia cực tím hơn xa nội địa, mà hắn lại là người không thể ngồi yên trong văn phòng, cả ngày giãi nắng dầm mưa chạy loạn khắp nơi, đen đi cũng là bình thường.

Vũ Ý chớp chớp hai mắt nói: Tới phố Ngự Mã đi!

Trương Dương dựa theo chỉ dẫn của cô ta tới phố Ngự Mã, phố Ngự mã là con phố ẩm thực truyền thống của Bắc Cảng, khác với bên đường Hải Phong, đa số người ở đây đều là người bản địa, đường Hải Phong lấy du khách và người bên ngoài làm chủ, phố Ngự mã thì không có nhiều cửa hàng hải sản mời chào trên phố, kinh doanh có vẻ chính quy.

Trương Dương đỗ xư ở bãi đỗ xe bên ngoài, cùng Vũ Ý đi bộ vào phố Ngự Mã, chính phủ thành phố Bắc Cảng vừa để phố này làm thành phố đi bộ không lâu, Vũ Ý dẫnTrương Dương tới một nhà hàng tên là Tị Phong cảng, cũng là lấy hải sản làm chủ.

Trong khoảng thời gian Trương đại quan nhân đến Tân Hải, đã có chút chán hải sản rồi, trước mắt chính là mua cua biển rất béo, Vũ Ý gọi cua biển, lại phối với mấy món khác. Cô ta giới thiệu với Trương Dương: Nơi này chẳng những hải sản làm gon, hơn nữa món ăn thường làm cũng rất tốt.



Trương Dương cười nói: Hải sản thì có gì mà ngon với không ngon? Cứ hấp để nguyên vị là tốt nhất.

Vũ Ý trợn mắt lườm hắn: Không có phẩm vị.

Trương Dương cười nói: Tôi xuất thân nông dân, đương nhiên không giống với khuê nữ nhà giàu như cô.

Vũ Ý nói: Anh đừng có nhỏ thuốc mắt cho tôi, tôi vừa trở về, hôm nay là anh nên tẩy trần cho tôi.

Trương Dương nói: Nói thừa, vốn chính là tôi mời cô ăn cơm mà.

Vũ Ý ý vị thâm trường nhìn hắn: Trương Dương, trong ấn tượng của tôi anh chủ động mời tôi ăn cơm hình như mới là lần đầu phải không?


Trương Dương cười nói: Ai nói? Tôi mời cô bao nhiêu bữa rồi, làm người không thể không có lương tâm như vậy!


Vũ Ý nói : Tôi nói là chủ động!


Lúc này nhân viên phục vụ đưa cua biển tới, Vũ Ý nói: Cho tôi them một phần hải sâm hầm lá hẹ, một phần cơm vây cá.


Trương đại quan nhân nói: Cô ăn nhiều như vậy ư?


Vũ Ý nói: Khó khăn lắm anh mới chủ động mời khách, tôi hiện tại không ăn nhiều một chút thì về sau đừng hòng được ăn nữa.


Trương Dương nói: Có cần phải vậy không? Tôi đã bao giờ keo kiệt với cô chưa?


Vũ Ý không thèm nhắc lại, chuyên tâm đối phó với đĩa cua ở trước mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK