Trương Dương nhìn thấy chữ ký của An Ngữ Thần, trong lòng vừa kích động lại vừa lo lắng, kích động là vì hiện tại cuối cùng có thể xác định An Ngữ Thần đang ở Tây Tạng, hơn nữa cô ta khẳng định là tới Qomolangma, còn lo lắng là, cô ta buổi chiều ngày hôm qua cũng đã xuất phát, hiện tại chắc đã sớm đến Châu Phong rồi.
Kiều Bằng Phi gập bản ghi chép lại: Cô ta đã tới Châu Phong rồi!
Trong mắt Trương Dương toát ra ánh mắt khẩn cầu, hắn nói khẽ: Có thể giúp tôi làm giấy biên phòng không? Tôi phải nhanh chóng tìm được cô ta, nếu không cô ta sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.
Kiều Bằng Phi nói: Người đến đây, có ai mà không nguy hiểm tới tính mạng? Không nói cái khác, gì chứng thiếu không khí ở cao nguyên thôi cũng tùy thời có thể cướp đi tính mạng của anh rồi. Có thể là anh cho rằng mình cường đại như thế nào, nhưng ở trước mặt tự nhiên, sinh mạng của con người thật sự là quá nhỏ bé!
Trương Dương nói: Mỗi một sinh mạng đều có giá trị tồn tại, cho dù là tự nhiên cũng không thể tùy tiện cướp đi được. Xin anh giúp tôi với, tôi cần làm giấy biên phong.”
Kiều Bằng Phi ý vị thâm trường nói: Trong trí nhớ của tôi, anh chưa bao giờ mở miệng cầu tôi! Gã chỉ chỉ vào lưu trình làm việc trên tường: Đã tan tầm rồi!
Trong lòng Trương Dương trầm xuống, nhớ tới ân oán trong quá khứ giữa mình và Kiều Bằng Phi, gã chắc gì đã chịu giúp mình.
Kiều Bằng Phi nói: Có điều anh đã vội vàng đi cứu người như vậy, tôi cũng nên phá nhất một lần vì anh, đưa giấy tờ của anh ra đây, tôi giờ đăng ký luôn cho anh!
Trương Dương mừng rơn, hắn quả thực không ngờ Kiều Bằng Phi lại giúp mình.
Kiều Bằng Phi rất nhanh liền làm xong giấy biên phòng của ba người cho bọn họ. Sự cảm kích của Trương Dương đối với gã thật sự là không biết nên biểu lộ như thế nào, hắn chân thành nói: Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, về sau có cơ hội, tôi sẽ biểu đạt lòng biết ơn với anh .
Kiều Bằng Phi nói: Một tờ giấy biên phòng tôi mà, nếu làm đúng nguyên tắc thì anh phải đợi sáng mai đi làm, nhưng chậm trễ một đêm nói không chừng sẽ có một tính mạng bị mất đi, không có gì đáng để chúng ta tôn trọng hơn sinh mạng cả. Gã dừng lại một chút rồi nói: Đây là đạo lý mà tôi hiểu được sau khi tới cao nguyên.
Trương Dương thật sự cảm thấy Kiều Bằng Phi đã trưởng thành rồi, hắn không nói nhiều, đứng dậy cáo từ.
Đi chưa được bao lâu thì Kiều Bằng Phi chạy ra theo, gã gọi Trương Dương lại, đưa cho hắn một tờ giấy phép đặc biệt màu lam, nói khẽ: Từ đây tới Định Nhật, điểm bắn tốc độ nhiều lắm, đi qua trạm kiểm tra phải án chiếu theo tốc độ quy định. Có tờ giấy phép đặc biệt này, các anh có thể không cần phải án chiếu theo tốc độ quy định mà lái xe nữa, cũng tránh được nhiều phiền phức, có điều phải nhớ, an toàn là trên hết.”
Trương Dương ra sức gật đầu, hắn không tiếp tục nói cám ơn nữa, có câu đại ân không lời nào cảm tạ hết được, phần nhân tình mà Kiều Bằng Phi tặng cho hắn này không thể nói là không lớn, thời gian nửa ngày, thời gian nửa ngày này có lẽ có thể quyết định được sinh tử của một ngời.
Trên đường tới Định Nhật, Triệu Thiên Tài có chút kỳ quái hỏi: Thoạt nhìn thì Kiều Bằng Phi này không giống bằng hữu của anh.
Trương Dương cười nói: Không những không phải là bằng hữu của tôi, ngược lại còn là kẻ thù của tôi!
Chu Sơn Hổ khó hiểu nói: Cừu nhân mà tận tâm tận sức giúp anh như vậy à?
Trương Dương nhìn cánh đồng hoang vu ngoài cửa sổ, nói khẽ: Cao nguyên nay đã làm gã thay đổi! Trước đây gã là một tên hoàn khố ăn chơi vô độ, hiện tại gã đã khác rồi, trưởng thành thật sự rồi.
Tới được Định Nhật bọn họ mất ba tiếng đồng hồ, đợi tới nơi rồi, Trương Dương mới thật sự thể hội được sự tiện lợi của tờ giấy phép đặc biệt mà Kiều Bằng Phi đưa cho hắn, mỗi lần qua một trạm kiểm tra, án chiếu theo quy trình bình thường thì cơ hồ đều bị phạt, có điều sau khi nhìn thấy giấy phép đặc biệt của họ, lập tức thả cho họ đi, ở trạm kiểm tra vào Định Nhật, bởi vì Chu Sơn Hổ không thắt dây an toàn nên nhân viên kiểm tra định phạt hắn năm trăm đồng, nhìn thấy giấy phép đặc biệt thì mới cho đi. Tới cửa soát vé ở trung tâm Châu Phong, Trương Dương cầm giấy phép đặc biệt đi giao thiệp, lại đút cho nhân viên công tác hai trăm đồng, lúc này mới được thuân lợi đi vào. Từ đường quốc lộ 8 rẽ vào đường quốc lộ Châu Phong, còn có hơn một trăm km đường đá, mặt đường cực kém, lồi lồi lõm lõm, hơn nữa còn phải liên tục quặt gấp.
Triệu Thiên Tài nhắc nhở Chu Sơn Hổ đi chậm lại, lúc này trời đã tối hoàn toàn, tuy không nhìn thấy cảnh sắc chung quanh, nhưng bọn họ có thể cảm thấy được trong lòng bị một loại áp lực vô hình bao bọc, đó là do độ cao so với mặt biển không ngừng lên cao.
Sau khi đi hết ba tiếng, bọn họ đã tới được chùa miếu Nhung Bố tự cao nhất thế giới. Đây là miếu lạt ma nổi tiếng của Hồng giáo. Nơi này cũng là vị trí tốt nhất để quan sát Qomolangma, có điều hiện tại toàn bộ Châu Phong đều bị bao phủ trong bóng đêm, chỉ có thể nhìn thấy những đỉnh núi tuyết trắng xóa, Trương Dương cũng không có tâm tình thưởng thức cảnh sắc, hắn chỉ muốn mau chóng tìm được An Ngữ Thần.
Lại thêm hơn nửa tiếng đồng hồ nữa, trong hoang vu và yên tĩnh vượt qua núi Gia Ô Lạp có độ cao so với mặt biển là năm ngàn hai trăm thước. Cuối cùng cũng đến được trung tâm Châu Phong. Trung tâm Châu Phong so với sự tưởng tượng của bọn họ thì còn náo nhiệt hơn nhiều. Tuy đã là đêm khuya, nhưng vẫn có không ít du khách không ngủđang nhảy múa uống rượu quanh lửa trại, trên một ruộng dốc rộng rãi gần khách sạn lều trại đỗ đầy ô tô đến từ các nơi trên toàn quốc.
Trương Dương cầm ảnh của An Ngữ Thần đi hỏi từng người một, một ông chủ khách sạn nói với hắn, có thể tới tìm một hướng đạo du lịch tên là Thứ Nhân Vượng Kiệt để hỏi, hắn là người hướng đạo xuất sắc nhất ở đây, sáng sớm mỗi ngày đều dẫn du khách tới Châu Phong, nghe nói hắn đã có lần một mình trèo lên đỉnh cao nhất của Châu Phong.
Trương Dương hỏi nơi ở của Thứ Nhân Vượng Kiệt, hắn ở trong một trướng bồng nhỏ ở phía tây nam trung tâm Châu Phong, đi tới trước trướng bồng, nhìn thấy trên trướng bồng còn có một hàng chữ màu trắng, bên trên viết cung cấp dịch vụ hướng dẫn du lịch.
Trương Dương ở bên ngoài gọi một tiếng.
Thứ Nhân Vượng Kiệt vẫn chưa ngủ, hắn mở rèm cửa của lều trại, mời Trương Dương vào. Người tới chỗ hắn đa số đều là để nhờ dẫn đường du lịch. Thứ Nhân Vượng Kiệt nói: Năm giờ sáng ngày mai lên núi, mỗi người một trăm đồng, tôi chỉ dẫn các anh tới vị trí tốt nhất để thưởng thức cảnh đẹp nhất của Châu Phong mà thôi. Nói xong những lời này hắn liền vươn tay ra, trong mắt hắn không cần phải nói những lời vô nghĩa làm gì, anh đưa tôi tiền, tôi dẫn anh lên núi, giao dịch vốn chỉ đơn giản như vậy.
Trương Dương nói: Tôi là đến tìm người! Hắn đưa ảnh của An Ngữ Thần cho Thứ Nhân Vượng Kiệt.
Thứ Nhân Vượng Kiệt nhìn hắn một cái, cũng không cầm lấy bức ảnh đó.
Trương Dương hiểu rõ ý của hắn, vội vàng lấy ra một trăm đồng.
Thứ Nhân Vượng Kiệt lúc này mới cầm lấy ảnh, nhìn bức ảnh đó rồi nói: Cô ta đêm qua tới đây, đến chỗ tôi hỏi đường lên núi, vốn đã giao tiền rồi, nhưng sáng sớm hôm nay khi tôi dẫn mọi người lên núi thì lại không thấy cô ta đâu. Có thể là đột nhiên đổi ý, không muốn lên núi nữa.
Trương Dương nói: Anh nói với cô ta con đường nào?
Thứ Nhân Vượng Kiệt không nói gì, lại nhìn nhìn Trương Dương, Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, xem ra những người Tạng thuần khiết giờ đã bị tiêm nhiễm quá nhiều tật xấu rồi, chuyện miễn phí giúp người khác tuyệt đối sẽ không làm, Trương Dương lại lấy ra một tờ một trăm nhân dân tệ đưa cho hắn.
Thứ Nhân Vượng Kiệt nói: Cho tôi năm trăm nhân dân tệ, ngày mai tôi sẽ dẫn anh đi!
Trương Dương nói: Một ngàn nhân dân tệ, giờ đi luôn!
Thứ Nhân Vượng Kiệt kinh ngạc há to miệng, trong mắt hắn người này điên mất rồi, nửa đêm muốn trèo lên Châu Phong? Tối như thế này thì nhìn thấy gì?
Trương Dương nói: Tôi muốn tìm người, không phải đi ngắm cảnh, tôi có thể đoán chắc, cô ta khẳng định một mình lên núi rồi, tôi phải nhanh chóng tìm thấy cô ta, nếu muộn thì tôi sợ cô ta sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Thứ Nhân Vượng Kiệt nói: Trên tay tôi đã có danh sách mười hai du khách, nếu tôi dẫn anh đi, sẽ tổn thất một ngàn hai trăm nhân dân tệ. Vả lại, nửa đêm lên núi nguy hiểm lắm, năm giờ sáng mai.”
Trương Dương lắc đầu nói: Tôi muốn đi ngay bây giờ, tôi cho anh hai ngàn nhân dân tệ,hiện tại chúng ta xuất phát luôn!
Thứ Nhân Vượng Kiệt nói: Hai ngàn đồng mà muốn bắt tôi đi mạo hiểm ư?
năm ngàn! Trương Dương nói rất dứt khoát.
Thứ Nhân Vượng Kiệt nuốt Nước miếng, hắn đã bắt đầu động lòng rồi. Có điều hắn nhìn ra Trương Dương đang nóng lòng lên núi, vào những lúc như thế này đương nhiên phải nhân cơ hội đề điều kiện. Hắn như sư tử há miệng: Một vạn đồng! Thứ Nhân Vượng Kiệt cũng biết mình ra giá hơi cao, hắn đang đợi Trương Dương mặc cả.
Không ngờ Trương Dương gật đầu nói: Ok! Hắn từ trong ví lấy ra một vạn đồng đưa cho Thứ Nhân Vượng Kiệt: Anh chuẩn bị một chút đi rồi chúng ta lập tức xuất phát.