Trương Dương nói: Đừng sốt ruột, cứ kiên nhẫn điều tra, Diễm Đông, thị lý vô cùng coi trọng chuyện này, đã tổ chức một tổ điều tra, do phó bí thư Ủy ban kỷ luật Nghiêm Chính phụ trách, phỏng chừng ngày mai sẽ tới Tân Hải.
Trình Diễm Đông rõ ràng có tình tự bất mãn: Bí thư Trương, bọn họ tới làm gì? Có phải thấy chúng ta không có năng lực giải quyết tốt chuyện này hay không?
Trương Dương nói: Xuất phát từ hảo ý của các lãnh đạo thôi.
Trình Diễm Đông nói: Sợ bọn họ sau khi tới thì khoa tay múa chân chế tạo chướng ngại.
Trương Dương nói: Cho nên chúng ta phải bảo lưu đối với tình huống cụ thể, không thể nào nói hết cho bọn họ được, thói đời hiện giờ kiểu người gì cũng có, có người có thể là thật lòng tới giúp đỡ điều tra tình huống, còn có một số người thuần túy là tới gây chuyện, đối với người có thiện ý thì chúng ta hoan nghênh cả hai tay, nếu thuần túy là tới gây chuyện thì bảo họ cút đi xa.
Trình Diễm Đông bật cười: Bí thư Trương, anh nói thế nào thì tôi sẽ làm đúng như thế!
Trương Dương nói: Tóm lại anh hành sự tùy theo hoàn cảnh, cứ để tổ điều tra cấp trên cảm nhận được thành ý của chúng ta, cũng đừng cho bọn họ can thiệp quá nhiều vào công tác của chúng ta.
Trình Diễm Đông nói: Rõ rồi, ngài cứ yên tâm đi, bí thư Trương, ngài sáng mai có về không? Tổ điều tra tốt nhất là ngài tự tay đối phó!
Trương đại quan nhân thở dài nói: Tôi lười gặp họ lắm, hôm nay ở Bắc Cảng gặp chút chuyện, tôi phải giải quyết chuyện này đã.
Trình Diễm Đông nghe nói hắn gặp phiền toái, lập tức quan tâm hỏi.
Trương Dương giản lược kể lại cho hắn, Trình Diễm Đông ở bên kia bật cười: Bí thư Trương, chuyện này thật ra không phiền toái đâu, thị trường hải sản đường Hải Phong có tiếng là hỗn loạn ở Bắc Cảng, phàm là một địa khu trị an hỗn loạn, tất nhiên có liên quan tới cảnh sát, trong khu trực thuộc của bọn họ xảy ra chuyện, bọn họ có gì mà không rõ? Anh nói xem, chuyện trộm xe có lẽ là bọn khu khác làm, nhưng chuyện nhỏ như trộm ví tiền, bọn trộm vặt đều có quy củ, bọn chúng ai có địa bàn nấy, dưới tình huống thông thường sẽ không gây án ở khu khác, tôi dám nói đám trộm vặt thường hoạt động ở khu đường Hải Phong, cảnh sát khu trực thuộc khẳng định đều biết, chỉ cần họ tra nghiêm túc thì nhất định có thể điều tra ra.
Trương đại quan nhân nói: Chẳng trách người ta nói cảnh sát và kẻ trộm là người một nhà.
Trình Diễm Đông bởi vì những lời này của Trương Dương mà cảm thấy xấu hổ, ho khan một tiếng nói: Bí thư Trương, ngài đừng có thể một gậy đánh chết tất cả không?
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, Trương Dương nói: Tôi không nói chuyện với anh nữa, có khách tới! Hắn gác điện thoại gác điện thoại đi ra mở cửa, nhìn thấy Tiêu Mân Hồng và Kiều Mộng Viện xuất hiện ở ngoài cửa.
Trương Dương nói: Thì Duy đâu?
Kiều Mộng Viện nói: Đường dây điện thoại nóng!
Tương hoa quả à?
Kiều Mộng Viện cười nói: Còn có thể là ai nữa! Nó bảo chúng ta đi ăn cơm trước, nó lát nữa sẽ đến!
Ba người lên thang máy ngắm cảnh, đi thang máy tới tầng hai mươi chín của Kim Sắc Cảng Loan, Trương đại quan nhân nhìn ra bên ngoài qua thang máy ngắm cảnh, không biết vì sao lại nhớ tới Triệu Kim Khoa, thằng ôn này lúc từ trên tầng mười ngã xuống thi trong lòng rốt cuộc có cảm giác gì nhỉ?
Kiều Mộng Viện tao ngộ rồi tao ngộ ở hắc điếm, cơm chiều căn bản vẫn chưa ăn, Tiêu Mân Hồng gọi vài món đặc sản của khách sạn, lại gọi một bình Louis, Trương Dương không thích uống rượu vang, Tiêu Mân Hồng goi cho hắn một bình Mao Đài.
Bọn họ đợi trong chốc lát vẫn không thấy Thì Duy tới, Kiều Mộng Viện đề nghị ăn cơm trước.
Tiêu Mân Hồng cầm chén rượu lên nói: Mộng Viện, còn nhớ tình cảnh năm đó chúng ta uống rượu ở khách sạn Miri không?
Kiều Mộng Viện cười nói: Sao lại không nhớ? Buổi tối hôm đó chúng ta đều uống say, tôi còn nhớ rõ cô lúc đó vừa mới thất tình.
Tiêu Mân Hồng cười nói: Cô so với tôi thì có tốt hơn gì đâu, chúng ta vốn rất vui vẻ, nhưng càng uống càng thương tâm, sau cùng thì ôm nhau khóc lóc.
Trương đại quan nhân tự châm tự ẩm: Cái đó, hai người nói ra cho tôi nghe đi, đừng có coi tôi như không khí.
Tiêu Mân Hồng nói: Không nói, đợi lát nữa ăn cơm chiều, chúng tôi cầm rượu vang trở về phòng nói chuyện, để tránh anh nghe lén chuyện riêng tư của chúng tôi!
Kiều Mộng Viện nói: Mạch Kỳ Nhi, tôi vẫn phải trách cô mấy câu, cô về nước lâu như vậy, vì sao không liên hệ với tôi.
Tiêu Mân Hồng nói: Chú tôi trên cơ bản đều giao sinh ý trong nước cho tôi, tôi bận đến mức căn bản là không thể phân thân, hơn nữa, tôi có chút không dám gặp cô. Cô ta nhìn Kiều Mộng Viện nói: Tôi không muốn nhắc tới quá khứ, tôi muốn quên sạch một số ký ức.
Kiều Mộng Viện cười nói: Cũng bao gồm cả tôi ư?
Tiêu Mân Hồng gật đầu nói: Tất cả, tất cả! Nói xong cô ta lại nói: Có điều tôi sau khi nhìn thấy cô mới phát hiện tôi đã được giải thoát rồi, đã quên tất cả những gì trước kia rồi, tôi hiện tại nghĩ lại cũng thấy lạ, lúc trước vì sao lại thích nam nhân đó? Thất đó, nếu không nhìn thấy cô, tôi cho rằng mình vẫn nhớ anh, sau khi thấy cô tôi mới phát hiện mình thực sự đã được giải thoát từ lâu rồi!
Kiều Mộng Viện nói: Thật ư? Cô đã thực sự quên hắn rồi ư?
Tiêu Mân Hồng nói: Đã quên rồi, đã quên hoàn toàn rồi, còn cô?
Kiều Mộng Viện mỉm cười nói: Tôi đã sớm tìm lại mình rồi, nữ nhân mà, nhất định phải yêu bản thân một chút, sống vì mình mới là quan trọng nhất.
Tiêu Mân Hồng và Kiều Mộng Viện chạm cốc: Đồng ý! Tôi cũng cho rằng như vậy!
Trương đại quan nhân cảm thấy rất không thú vị: Tôi nói này hai vị nữ cường nhân, một người to lớn như tôi ngồi sờ sờ ở đây, mà các cô coi như tôi không tồn tại à? Thế chẳng phải là khi dễ người ta ư?
Giọng nói của Thì Duy từ phía sau vang lên: Khi dễ anh thì sao? Ai bảo nam nhân các anh khi phụ nữ nhân chúng tôi hơn năm ngàn năm rồi, giờ đã là thế kỷ hai mươi, cũng nên đến lượt chúng tôi trở mình hát bài ca nông nô rồi!
Trương đại quan nhân cười nói: Lịch sử năm ngàn năm cũng không chỉ là nam nhân khi dễ nữ nhân, dạng nhân vật như Võ Tắc Thiên, Từ Hy cũng không thiếu, kỳ thực chỉ cần mọi người vui vẻ, ai nằm trên ai nằm dưới chẳng phải cũng giống nhau ư? Một câu của thằng ôn này khiến cho cả ba người Tiêu Mân Hồng đều đỏ mặt, Tiêu Mân Hồng gắt: Bí thư Trương, tôi sao nghe những lời này của anh có chút thành phần sắc thái thế hả!
Trương Dương nói: Cô đúng là chỉ nghĩ linh tinh, con người tôi rất đơn thuần.
Thì Duy đẩy một cái vào vai Trương Dương rồi ngồi xuống bên cạnh hắn: Hắn á, sở trường lớn nhất chính là nói những lời lưu manh, thấy chúng ta không để ý tới hắn thì liền nói mấy câu lưu manh để tìm lại cảm giác rằng mình tồn tại ý mà. Phân tích của Thì Duy đối với Trương Dương là nhất châm kiến huyết, tất cả mọi người đều bật cười.
Kiều Mộng Viện nói: Tôi đồng ý!
Trương đại quan nhân thở dài: Mộng Viện, cô học xấu rồi, trước đây cô không bao giờ khi dễ tôi cả! Tôi nói này, ba người các cô hôm nay là rắp tâm muốn khi phụ tôi đúng không?
Tiêu Mân Hồng nói: Tôi thì không dám, ngài là quan phụ mẫu của Tân Hải, về sau tôi tới bên đó làm ăn còn phải nhờ bí thư Trương chiếu cố nhiều.
Trương đại quan nhân cười nói: Cô cẩn thận một chút, đừng đắc tội với tôi, nếu không đến lúc đó tôi sẽ quan báo tư thù đó.
Thì Duy nói: Tôi đã nói hắn lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, tầm nhìn hạn hẹp, quan báo tư thù mà...
Trương Dương xin khoan dung nói: Thì Duy, tôi tốt xấu gì cũng là ân nhân cứu mạng của cô, không cần cô tri ân báo đáp, nhưng cô cũng đừng lấy oán trả ơn chứ?Cô đã quên, lúc trước ai cứu cô từ trong hồ nước lạnh như băng lên? Là ai đã hô hấp nhân tạo cho cô ư...
Thì Duy đỏ mặt, giơ đũa lên gõ vào đầu hắn: Anh đê tiện hạ lưu!
Tiêu Mân Hồng cười khanh khách nhìn bọn họ, bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh Trương Dương cứu mình, trong mông lung nhớ mang máng bờ môi của hắn vô cùng nóng rực gợi cảm, Tiêu Mân Hồng nhớ lại nhiệt độ lúc đó, trong lòng bỗng dưng cũng nóng lên, cô ta cầm chén rượu lên nói: Bí thư Trương, tôi kính anh!
Trương Dương chạm cốc với cô ta: Vẫn là Tiêu tiểu thư có hậu đạo, chuyện của các cô, tôi tuy rằng không chen được miệng vào, nhưng tôi cũng nghe ra, ba cô đều gặp tổn thương trong tình cảm, là một người từng trải, tôi nói với các cô rằng, cái gì gọi là tình cảm, các cô căn bản vẫn không hiểu đâu!
Thì Duy hừ một tiếng: chúng tôi không hiểu, anh thì hiểu à, Trương Dương, tôi ghét nhất là loại người như anh, lúc nào cũng giống như mình là người thông minh nhất thiên hạ vậy, anh thì biết cái gì? Anh biết tình cảm mới là lạ đó, tình cảm chỉ thuộc về người tư tưởng đơn thuần, anh à, quá phức tạp!
Kiều Mộng Viện nhấp một ngụm rượu, rất có hứng thú nói: Tôi cũng muốn nghe xem hắn giải thích thế nào!
Tiêu Mân Hồng nói: Tôi cũng có hứng thú, bí thư Trương, lý giải của ngài đối với tình cảm chắc sẽ không khiến chúng tôi thất vọng đâu!