Mục lục
Y Đạo Quan Đồ - Thạch Chương Ngư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Cương nói: Tôi nghe nói tỉnh trưởng Chu và Triệu tổng của Thái Hồng đã gặp mặt rồi, hai người thẳng thắn nói chuyện về vấn đề của góc Thương Gia, tôi còn nghe nói Triệu Vĩnh Phúc có thể sẽ từ bỏ kế hoạch xây nhà máy ở Bắc Cảng.

Hạng Thành thở dài nói: Tôi hiện tại bị chuyện này khiến cho phiền vô cùng, ai thích sao thì cứ làm thế, tôi khổ cực công tác, muốn làm hài hòa chuyện này, nhưng kết quả là lại cứ không theo ý người.

Trần Cương thuận theo lời nói của Hạng Thành, thở dài bảo: Hiện giờ thực sự muốn làm tốt chuyện nào có dễ dàng như vậy, chẳng những phải suy nghĩ cho người dân, còn phải nghiền ngẫm thấu tâm tư của lãnh đạo thượng cấp.

Hạng Thành có chút không vui, nói: Anh có ý gì?

Trần Cương biết Hạng Thành hiểu lầm, vội vàng giải thích: Bí thư Hạng, ngài nghĩ nhiều, tôi là muốn nói, đến bây giờ tôi mới nhìn rõ bản chất của khu bảo lưu thuế nhập khẩu.

Hạng Thành nói: Bản chất gì?

Trần Cương nói: Trước đây tôi luôn cảm thấy chuyện này thủy chung đều là một mình Trương Dương đang trù bị, nhưng lần này xem ra lại không phải như vậy, tôi minh bạch rồi, hắn chỉ là một chân chạy, về sau sau khi khu bảo lưu thuế nhập khẩu xây xong người được lợi lớn nhất khả năng sẽ không phải là hắn. Trần Cương không nói rõ tất cả ra, y tin nói đến đây là Hạng Thành chắc cũng rõ rồi.

Hạng Thành đương nhiên minh bạch, Trần Cương là sau khi khu bảo lưu thuế nhập khẩu xây xong người được lợi lớn nhất là tỉnh trưởng Chu Hưng Dân, nghe nói khu bảo lưu thuế nhập khẩu sở dĩ có thể thuận lợi được phê cũng có quan hệ trực tiếp tới cố gắng lúc trước của Chu Hưng Dân, Hạng Thành hiện tại đối với điều này thì lý giải sâu sắc hơn Trần Cương nhiều, y thở dài, bỗng nhiên nói: Anh kéo đông kéo tây với tôi, nhưng vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi, anh hôm nay bỏ phiếu trắng là có ý gì?

Trần Cương nói: Ngài có cảm thấy hay không, Tưởng Hồng Cương hình như đột nhiên biến thành người khác vậy, càng là thời buổi rối loạn thì càng là lúc yêu nghiệt xuất hiện lớp lớp, bí thư Hạng, anh thấy tôi và hắn liệu có thể có tiếng nói chung không?

Hạng Thành hiểu được ý tứ của Trần Cương, thằng cha này là muốn thông qua phương thức này để kéo gần khoảng cách với Tưởng Hồng Cương, đại khái là muốn sờ đáy của Tưởng Hồng Cương, nhưng quan hệ của Trần Cương và Cung Hoàn Sơn người trong thể chế Bắc Cảng đều biết, mặc dù là y hôm nay đứng cùng trên một lập trường với Tưởng Hồng Cương, nhưng Tưởng Hồng Cương cũng chưa chắc sẽ coi y như người một nhà.

Trần Cương từ vẻ mặt phức tạp của Hạng Thành đã đọc được ý tứ của y, nói khẽ: Bí thư Hạng, trong chính trị không có kẻ địch vĩnh viễn.

Hạng Thành được y nhắc nhở, bỗng nhiên tỉnh ngộ, mình sao ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy cũng quên, trong thượng sao có thể có kẻ địch vĩnh viễn ? Chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có bằng hữu vĩnh viễn, nhớ tới những điều này, nội tâm Hạng Thành bất giác lại lạnh toát, những người bên cạnh mỉnh cười với mình, nhưng trong nụ cười rốt cuộc có thể có bao nhiêu thành phần chân thật?



Triệu Vĩnh Phúc biết mình trong chuyện góc Thương Gia khẳng định sẽ bị thất bại, bất kể y cường thế như thế nào, bất kể ban lãnh đạo Bắc Cảng ủng hộ y như thế nào, nhưng Chu Hưng Dân vừa ra mặt, đã khiến tất cả ưu thế trước đây của y mất sạch, cường long bất áp địa đầu xà, huống chi Chu Hưng Dân là một con mãnh bàn cứ ở Bình Hải.

Tiêu Quốc Thành mời Triệu Vĩnh Phúc cùng tới Bạch đảo giải sầu, hai người đứng trên sàn tàu của du thuyền, mặt biển vào lúc chạng vạng nổi lên sương khói lờ mờ, ánh mắt của Triệu Vĩnh Phúc cũng giống như sương khói, không thể nhìn thấu.

Tiêu Quốc Thành không quan tâm Triệu Vĩnh Phúc giờ phút này suy nghĩ gì, y có thể nhìn ra Triệu Vĩnh Phúc rất không vui, Tiêu Quốc Thành nói khẽ: Vĩnh Phúc huynh, làm việc gì cũng phải nhìn thoáng chút, trên thương trường không ai có thể thuận buồm xuôi gió mãi được.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Tôi chuẩn bị từ bỏ kế hoạch xây nhà máy ở Bắc Cảng.

Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Muốn nghe ý kiến của tôi không?

Triệu Vĩnh Phúc gật đầu.

Tiêu Quốc Thành nói: Anh là lão tổng của xí nghiệp nhà nước, tôi là hộ cá thể, cái nhìn của chúng ta trên sinh ý bất đồng, thật ra anh lựa chọn xây dựng phân nhà máy ở Bắc Cảng là rất đúng, nhìn chung thì các xí nghiệp sắt thép cỡ lớn của các quốc gia trên thế giới trên cơ bản đều xây dựng ở nơi gần cảng, bởi vì này như vậy có thể giảm thấp phí tổn vận chuyển, nhưng về phương diện chọn vị trí cụ thể thì tôi không đồng ý các anh lựa chọn góc Thương Gia, ngoài mặt thì góc Thương Gia là vị trí trung tâm của Bắc Cảng và Tân Hải, có thể ngồi trên tài nguyên của hai tòa thành thị, nhưng anh có nghĩ tới không, chính bởi vậy, không gian phát triển về sau của nhà máy sắt thép sẽ trở nên rất nhỏ, mà Bắc Cảng và Tân Hải thì không ngừng phát triển, tất nhiên sẽ hình thành cục diện áp bức không gian của nhà máy thép về sau, trừ phi anh xây dựng phân nhà máy chỉ là ngụy trang, mục đích chân chính ở khu đất góc Thương Gia này, về sau chỉ cần dựa vào giá trị gia tăng của khu đất này là có thể bổ khuyết tất cả phí tổn xây nhà máy của anh, nếu không thì anh lựa chọn góc Thương Gia không là không có bất kỳ ý nghĩa gì.

Tiêu Quốc Thành nói xong những lời này thì lại ho khan, y ho một lúc mới bình ổn lại, Lấy khăn tay ra lau miệng rồi nói: Thật ra khu đất ở phía nam cảng mới của Bắc Cảng thích hợp làm xí nghiệp hơn, nếu anh thực sự cân nhắc tới sự phát triển thì nên một lần nữa cân nhắc lại lựa chọn của mình.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Năm trăm mẫu đất đó của Tân Hải chúng ta khi nào thì ký hợp đồng?

Tiêu Quốc Thành cười cười, nói khẽ: Vĩnh Phúc huynh, biết vì sao anh không lấy được đất của góc Thương Gia không.

Triệu Vĩnh Phúc nhìn Tiêu Quốc Thành, đợi y nói tiếp.

Tiêu Quốc Thành nói: Vấn đề không phải ở trên người Trương Dương, mà là ở cấp trên, căn cứ vào tình huống mà tôi tìm hiểu được thì Chu Hưng Dân vô cùng coi trọng kế hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu... Nhìn ra được y muốn lợi dụng cơ hội này làm lớn một trận, người trong quan trường để ý nhất chính là chính tích, nói cách khác, Tân Hải đã được y coi là ao cá chính trị của mình, y tất nhiên sẽ phải bắt được một con cá lớn trong đó, kế hoạch xây dựng phân nhà máy của anh vừa hay xảy ra xung đột với lợi ích của y, cho nên y mới ra mặt chống lưng cho Trương Dương.

Triệu Vĩnh Phúc nói: Quốc Thành, anh nhìn rất rõ vấn đề.



Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: Từ góc độ của người bàng quan nhìn vấn đề thì luôn rõ ràng hơn, Vĩnh Phúc huynh, tôi muốn hỏi anh một câu, anh muốn năm trăm mẫu đất đó của Tân Hải rốt cuộc có quy hoạch gì?

Triệu Vĩnh Phúc nói: Tôi không tiện nói. Y không phải không tiện nói, mà là y căn bản là không có bất kỳ quy hoạch gì.

Tiêu Quốc Thành nói: Vĩnh Phúc huynh, chúng ta là lão bằng hữu nhiều năm, có một số việc tôi cũng là giấu anh, gia tộc Nguyên Hòa đề xuất dùng hai trăm triệu để mua lại khối đất đó từ tay tôi.

Triệu Vĩnh Phúc nhíu mày, y ý thức được Tiêu Quốc Thành nói chuyện này với y là có thâm ý khác.

Tiêu Quốc Thành nói: Tiền tài đối với tôi mà nói trước giờ không có ý nghĩa đặc thù gì, một khối đất lúc trước chỉ dùng không đến hai trăm vạn nguyên để mua, hiện giờ lại vọt lên tới tận hai trăm triệu, chứng minh điều gì? Chứng minh khu bảo lưu thuế nhập khẩu tuyệt đối là một đại thủ bút, hơn nữa Bình Hải tất nhiên sẽ liệt nó vào hạng mục trọng điểm, sự phát triển của Tân Hải là không thể hạn lượng.


Triệu Vĩnh Phúc cảm thấy nội tâm mình giống như bị kim đâm, không phải bởi vì những lời này của Tiêu Quốc Thành, mà là vì y giống như nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Trương Dương, mỗi lần nhìn thấy Trương Dương, y luôn không nhịn được mà nhớ tới đứa con trai đã chết của mình, đứa bé ưu tú mà mình ký thác quá nhiều kỳ vọng, tuy rằng Triệu Vĩnh Phúc đã biết rõ không phải là Trương Dương trực tiếp sát hại con y, nhưng y lại thủy chung cho rằng Trương Dương khó có thể rũ bỏ được trách nhiệm, nếu không phải con trai tranh chấp với Trương Dương, nó có lẽ sẽ không lâm phải kết cục này.


Sự trầm mặc của Triệu Vĩnh Phúc khiến Tiêu Quốc Thành cảm thấy có chút áy náy, y giải thích: Vĩnh Phúc Huynh, anh đừng hiểu lầm ý tứ của tôi, khu đất đó...


Triệu Vĩnh Phúc mỉm cười ngắt lời Tiêu Quốc Thành: Anh không cần phải khó xử, khu đất đó tôi đã từ bỏ rồi, nếu tôi đã quyết định từ bỏ mở phân nhà máy ở Bắc Cảng, tôi lấy khu đất đó thì được gì, hơn nữa cái giá hai trăm triệu tôi cũng không chịu nổi.


Tiêu Quốc Thành nói: Mặc dù là hai trăm triệu thì tôi cũng sẽ không chuyển nhượng cho gia tộc Nguyên Hòa, anh nếu từ bỏ ý định thì tôi sẽ tự mình đầu tư khai phá khu đất này.


Ánh mắt của Triệu Vĩnh Phúc lại hướng về mặt biển bị sương mù bao phủ ở đằng xa: Tôi không hề quan tâm tới bất kỳ chuyện gì của Tân Hải.


Bất kể các lãnh đạo đi hay là ở lại, kế hoạch lễ mừng đã định ra là không thể thay đổi, đặc biệt là tiệc pháo hoa đã tuyên bố công khai, có điều Trương đại quan nhân vẫn làm ra một chút điều chỉnh, ví dụ như nghi thức đặt móng ở góc Thương Gia, mục đích ban đầu là muốn thông qua phương thức như vậy để thị uy với Thái Hồng, đồng thời cũng kéo tỉnh trưởng Chu Hưng Dân tới trận doanh của mình, làm tăng nền tảng của bản thân, nhưng tỉnh trưởng Chu Hưng Dân đã nhìn thấu ý đồ của hắn, phê bình hắn một trận, trong vấn đề khu bảo lưu thuế nhập khẩu, Chu Hưng Dân đã rõ ràng tỏ thái độ đứng bên hắn. Một khi đã như vậy thì không cần thiết làm nghi thức đặt móng nữa.


Lần này lễ mừng bỏ huyện lập thành phố của Tân Hải đã kích thích thần kinh của rất nhiều người, tốt quá hóa dở, hiện tại tiếp tục xát muối lên vết thương của kẻ địch tựa hồ là không cần thiết, cho nên Trương Dương lặng lẽ bảo Thường Hải Thiên hủy bỏ điển lễ đặt móng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK