Kim Thừa Hoán tới trước mặt Trương Dương, không lập tức bắt tay với Trương Dương mà rất trịnh trọng hành quân lễ với hắn, sau đó mới bắt tay Trương Dương, tràn ngập cảm kích nói: Tất cả những gì Trương tiên sinh làm cho Kim gia chúng tôi, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng.
Trương Dương mỉm cười nói: Tướng quân khách khí rồi, chuyện của Mẫn nhi cũng là chuyện của tôi. Những lời này của hắn là phát ra từ tận đáy lòng, Kim Mẫn Nhi ở bên cạnh thì lại bởi vì những lời này của hắn mà xấu hổ đến mặt đỏ bừng.
Kim Thừa Hoán cười nói: Vào trong ngồi đi!
Phủ đệ đã được quét dọn sạch sẽ, bàn ăn cũng dược lót vải ăn trắng phau Kim Mẫn Nhi đã cho người chuẩn bị xong bữa tối.
Kim Thừa Hoán mời Trương Dương ngồi xuống từ, hai người trẻ tuổi bốn mắt nhìn nhau đã lộ ra tình ý sâu đậm, Kim Thừa Hoán đã ý thức được quan hệ của bọn họ thông qua biến cố lần này đã trở nên vô cùng thân thiết.
Kim Thừa Hoán cầm rượu vang lên nói: Chúc mừng Kim gia chúng ta vượt qua kiếp nạn.
Kim Mẫn Nhi cầm chén rượu lên thì không khỏi nhớ tới bác cả, mắt lại ánh lệ.
Kim Thừa Hoán biết con gái đang nghĩ gì, nói khẽ: Người chết là hết, nếu bác cả của con trên trời có linh thiêng nhìn thấy con bình an thì chắc hẳn cũng sẽ rất vui vẻ. Hắn nâng chén rượu về phía Trương Dương rồi uống một ngụm.
Trương Dương cũng uống một ngụm.
Kim Thừa Hoán nói: Trương tiên sinh định lúc nào thì trở về?
Kim Mẫn Nhi cảm thấy có chút bất mãn vì những lời này của cha, Trương Dương chiếu cố Kim gia nhiều như vậy, chuyện vừa mới bình ổn hắn đã hỏi người ta lúc nào thì đi, Kim Mẫn Nhi nói: Cha, cha đang đuổi khéo Trương Dương à?
Kim Thừa Hoán cười nói: Mẫn nhi, cha không phải có ý này, cha là thuận miệng hỏi thôi.
Trương Dương chậm rãi đặt chén rượu xuống rồi nói: Tôi ở trong nước cũng còn có rất nhiều chuyện cần xử lý, lần này đến Nam Triều Tiên cũng là quyết định vội vàng. Tôi định ngày kia sẽ về. Đến lúc đó còn làm phiền Kim tướng quân an bài cho tôi trở về.
Kim Thừa Hoán gật đầu nói: Không thành vấn đề.
Nhìn thấy hắn đáp ứng sảng khoái như vậy, Trương đại quan nhân cũng có chút kỳ quái, theo lý thuyết thì Kim Thừa Hoán cho dù xuất phát từ khách khí cũng có thể giữ mình lại một chút, nhưng hắn lại không nói gì. Có lẽ đây là tính cách của quân nhân, trời sinh đã không giỏi biểu lộ tình cảm.
Tuy rằng Kim gia xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng trên bữa tối bọn họ cũng không hề hỏi tới cùng vấn đề này, trong mắt Kim Thừa Hoán cũng không cần thiết phải kể lại tình hình cụ thể của trận phản loạn này với người ngoài, trong mắt Trương Dương thì đây chính là nội chính của người ta, mình cũng không có hứng thú can thiệp.
Dùng xong bữa tối, Kim Thừa Hoán sai người hầu đưa Trương Dương tới phòng cho khách để nghỉ ngơi, rồi gọi con gái vào thư phòng của mình.
Kim Mẫn Nhi từ biểu hiện của cha lúc buổi tối đã ý thức được hắn khẳng định có chuyện quan trọng muốn bàn với mình, có điều cô ta vẫn bởi vì thái độ của cha đối với Trương Dương lúc tối mà có chút tức giận, sau khi đi vào thư phòng thì tức giận bất bình kháng nghị: Cha, cha có thể đối đãi với Trương Dương như vậy. Hắn chẳng những là ân nhân của con mà còn là ân nhân của Kim gia.
Kim Thừa Hoán cười nói: Cha biết, cha cũng đã biểu đạt lòng biết ơn tới hắn rồi mà. Con còn muốn cha làm gì nữa? Chờ sau khi thế cục ổn định cha nhất định sẽ báo đáp hắn gấp bội.
Kim Mẫn Nhi nói: Hắn không cần báo đáp của cha.
Vậy hắn cần gì?
Một câu hỏi cho Kim Mẫn Nhi nghẹn lời, cô ta cố gắng cả nửa ngày cuối cùng vẫn không trả lời được, mặt lại có chút đỏ lên, trong lòng của cô ta, Trương Dương tất nhiên là cần mình, nhưng những lời này bất kể là như thế nào cũng không thể nói rõ với cha được.
Kim Thừa Hoán nói: Mẫn nhi.Cha gọi con tới đây là có chuyện trọng yếu muốn thương lượng với con.
Kim Mẫn Nhi nhìn thấy vẻ mặt của cha chợt trở nên nghiêm túc, trong lòng trở nên có chút không yên.
Kim Thừa Hoán nói: Lần này Kim gia chúng ta tuy rằng đã vượt qua một lần kiếp nạn, nhưng tình thế trong nước lại bởi vậy mà trở nên rung chuyển, quân đội và chính giới sẽ phải một lần nữa thành lập lại lòng tin với nhau. Hắn tạm dừng một chút rồi lại nói: Cha và tổng thống tiên sinh đã liên thủ phá tan đợt phản loạn này, nhưng quan hệ của chúng ta cần phải thắt chặt hơn. Mẫn nhi, con trai độc nhất của tổng thống Hồng Chính Tể là một người trẻ tuổi cực kỳ ưu tú, chẳng những học thức uyên bác, hơn nữa tướng mạo anh tuấn. Hắn đối với con đã ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay khi tổng thống và ta gặp mặt, chủ động nhắc tới việc hôn nhân của con và Chính Tể.
Kim Mẫn Nhi ra sức lắc đầu: Con không đáp ứng, vì sao lòng tin của mấy người với nhau phải thành lập trên cơ sở quan hệ thông gia?Con căn bản không có bất kỳ tình cảm nào với Hồng Chính Tể cả, con không thể gả cho một người mà con căn bản không yêu.
Yêu ư? Kim Thừa Hoán tràn ngập trào phúng cười nói: Chỉ có người trẻ tuổi chưa hiểu thế đời mới tin tình yêu tồn tại, nhân sinh là của hiện thực, về sau con sẽ minh bạch, hiện thực và tưởng tượng căn bản là hai việc khác nhau, nếu hai nhà chúng ta kết hợp, như vậy liên minh của liên minh sẽ không ai địch nổi, chúng ta sẽ trở thành gia tộc có quyền thế nhất trên mảnh đất này, mà hết thảy những cái này đều thuộc về các con.
'Con không cần! Kim Mẫn Nhi lớn tiếng nói, tựa hồ sợ cha không hiểu ý tứ của mình, cô ta lập lại một lần nu: Con không cần quyền thế gì cả, con biết con yêu ai, con biết con phải ở bên ai mới có được hạnh phúc.
Kim Thừa Hoán nói: Trương Dương ư? Một người ngoại quốc, cho dù là hắn có ơn với con thì con cũng không cần phải lấy thân đền đáp.
Trong ánh mắt của Kim Mẫn Nhi tràn ngập sự quật cường và bất khuất: Đúng vậy, trong lòng con chỉ có anh ta, không ai có thể thay thế vị trí của hắn trong lòng con, nếu cha ép con phải làm việc mà con không muốn làm, con thà chết còn hơn.
Kim Thừa Hoán vỗ mạnh lên mặt bàn, hầm hầm đứng dậy, chỉ vào mũi con gái rồi nói: Con nhớ kỹ cho cha, con không thể chỉ sống vì mình, con còn phải gánh vác vinh dự của gia tộcnày, nếu con cứ thích gì làm lấy thì làm sao phải với sự hy sinh của bác cả con?
Kim Mẫn Nhi rưng rưng: Nếu bác con còn sống thì tuyệt đối sẽ không ép con làm như vậy, càng sẽ không vì quyền lực của mình mà bắt con ra làm đồ trao đổi.
Kim Thừa Hoán oán hận gật đầu: Mẫn nhi, cha cho con thời gian để suy nghĩ. Nhưng sẽ không lâu đâu, trước ngày mai con phải cho cha một câu trả lời!
Kim Mẫn Nhi lao ra khỏi thư phòng, chuẩn bị đi tìm Trương Dương, lại bị hai vệ binh đường đi, giọng nói của cha lạnh lùng từ phía sau truyền đến: Đưa tiểu thư về phòng, không có sự cho phép của tôi thì bất kỳ ai cũng không được thả nó ra.