Thường Hải Thiên trước đó đã gặp mặt Liddell, Liddell nhìn thấy Thường Hải Thiên thì không khỏi ngẩn ra, không ngờ Thường Hải Thiên lại tới Tân Hải vào lúc này. Có điều trước mắt hắn vẫn cố không nhắc tới chuyện chuyển nhượng với Thường Hải Thiên, bước nhanh theo Trương Dương, nói: Bí thư Trương, tôi đã cân nhắc rồi, tôi cũng là một phần tử của Tân Hải, đối với sự phát triển của Tân Hải trong tương lai tôi sẽ ủng hộ toàn lực, tôi đồng ý di dời, chỉ cần huyện lý cho tôi...
Trương đại quan nhân giơ tay lên cản không cho hắn nói tiếp, lạnh lùng bảo: Miễn bàn điều kiện, tôi hôm nay chỉ thuận đường qua đây, bởi vì chuyện của anh vô cùng đặc thù, đại sứ quán nước Pháp thông qua bộ ngoại giao đã tiến hành can thiệp, chúng tôi cũng rất trọng thị loại ảnh hưởng quốc tế này, quyết định tôn trọng ý kiến của anh.
Liddell mặt mày mê mang: Bí thư Trương, tôi... không hiểu lắm...
Trương Dương nói: Tôi sau khi cân nhắc, cho rằng nhà xưởng của anh có thể tạm thời không cần di dời, nhưng anh phải cải thiện ở phương diện bảo vệ môi trường, đây là trường hợp đặc biệt rồi, về sau khu khai phá này sẽ trả đất cho dân, chỉ lưu lại xí nghiệp của anh, nếu anh không nhanh chóng cải thiện vấn đề bảo vệ môi trường, tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì cho nông nghiệp chung quanh thì phải gánh vác trách nhiệm.
Trong lòng Liddell run lên, anh thế này không phải là chơi tôi ư? Không ngờ xung quanh đều biến thành đồng ruộng, chỉ để lại độc có xí nghiệp của tôi, anh thế là hại tôi, nông thôn bao vây thành thị, anh là muốn chơi tôi đến chết!
Trương đại quan nhân chắp tay sau lưng đi lòng vòng trong nhà xưởng, vừa đi bộ vừa chỉ trỏ, Liddell lặng lẽ tới bên cạnh Thường Hải Thiên, nói khẽ: Thường tổng!
Thường Hải Thiên nhìn hắn một cái rồi nói: Có việc gì à?
Liddell cười nói: Anh và bí thư Trương là bằng hữu à?
Thường Hải Thiên cười nói: Có quen nhau! Người trên thương trường lúc nào cũng nói vậy.
Liddell nói: Chuyện lần trước anh bàn với tôi tôi đã cân nhắc rồi.
Thường Hải Thiên không đợi hắn nói hết đã lắc đầu: Chuyện này tôi cũng phải cân nhắc thận trọng, hôm nay tới đây cũng là vì chuyện này, thứ cho tôi nói thẳng, điều kiện cơ sở của Alpha rất bình thường, hơn nữa...' Thường Hải Thiên nhìn nhìn Trương Dương ở đằng trước: Tựa hồ không có phát triển!
Liddell nói: Chỉ là gần đây gặp chút vấn đề, tình hình sản xuất kinh doanh của nhà máy trước giờ rất tốt, nếu không phải tôi muốn chuyển trọng tâm về Pháp thì tôi cũng chẳng chuyển nhượng nhà máy đâu!
Thường Hải Thiên nói: Tiếc à, thế giữ lại mà dùng! Sau khi tìm hiểu nội tình, Thường Hải Thiên sẽ không bỏ qua cơ hội một đao tất sát.
Liddell vẻ mặt đau khổ, biết Thường Hải Thiên khẳng định đã mò rõ nọi tình của mình rồi. Từ thái độ vừa rồi của Trương Dương hắn cũng biết được, muốn lấy tiền bồi thường từ phía Tân Hải là điều không tưởng, hơn nữa Trương Dương có ý định chơi hắn, cho dù hắn kiên trì mở nhà máy, chỉ tiền phạt thôi cũng khiến hắn sạt nghiệp rồi, Liddell hối hận rồi, thà lúc trước thành thành thật thật đáp ứng yêu cầu di dời, hắn đầu tư trươc sau cũng không ít tiền, giờ mà bỏ thì thật sự là không cam tâm.
Thường Hải Thiên nhìn thấy bộ dạng rối rắm của Liddell trong lòng trong lòng thầm buồn cười, thật ra điều kiện cơ sở của Alpha không tồi, ít nhất so với nhà máy chế phẩm sinh vật biển Hải Thiên của so với hắn thì tốt hơn nhiều, theo sự mở rộng của thị trường, trước mắt quy mô của nhà xưởng đã không thể thích ứng với yêu cầu phát triển, đối với Thường Hải Thiên mà nói, phải tái sản xuất mở rộng, nhưng mua thiết bị hoàn toàn mới cần không ít tiền, hơn nữa kinh tế nam bắc Bình Hải chênh lệch khá lớn, tiêu chuẩn tiền lương của phía Tĩnh Hải Nam Tích lên từng năm, thậm chí so với thành phố nhỏ ở bắc bộ Bình Hải Tân Hải này thì cao hơn gấp đôi, Thường Hải Thiên không thể không tính toán tới phí tổn, so với tiến hành mở rộng trên cơ sở vốn có của Tĩnh Hải, chẳng thà mở nhà máy chi nhánh ở Tân Hải này. Đây mới là nguyên nhân căn bản hắn nhìn trúng nhà máy Alpha.
Liddell tuy rằng bị Thường Hải Thiên cự tuyệt, nhưng vẫn có chút không cam lòng, giới hạn của hắn hướng đã hạ xuống một ngàn vạn, chỉ là Trương Dương không cho hắn cơ hội lên tiếng mà thôi, Liddell cắn cắn môi, nói khẽ với Thường Hải Thiên: Thường tổng, không bằng chúng ta ngồi xuống nói chuyện tử tế đi.
Thường Hải Thiên dừng chân cười nói: Liddell tiên sinh, nói thẳng nhé, tôi thừa nhận, lúc trước tôi quả thực có hứng thú với nhà xưởng của anh, nhưng sau khi tiến hành khảo sát thì phát hiện nhà xưởng của anh tồn tại thiếu xót ở rất nhiều chỗ, hiện tại khu khai phá Tân Hải di chuyển chỉnh thể, vô hình trung lại gia thẳng một khoản phí tổn đầu tư rất lớn cho nhà xưởng, trong lúc di dời lại không được sản xuất bình thường, hơn nữa phương diện xử lý bảo vệ môi trường của anh tồn tại vấn đề lớn, thứ cho tôi nói thẳng, anh hiện tại đã lâm vào khốn cảnh rồi, kinh doanh thì đình trệ, quan hệ của anh và quan viên chính phủ địa phương cũng rối tinh rối mù, làm ăn trong nước phải chú ý tới nhân hòa, anh đắc tội với bí thư Trương, chuyện này rất nhiều người đều biết, anh kiện anh ta lên bộ ngoại giao, nhưng kết quả thì như thế nào? Quan hệ của Bí thư Trương và phó thủ tướng Văn anh có biết không?
Một loạt câu hỏi của Thường Hải Thiên khiến chút lòng tin cuối cùng của Liddell đã bay biến sạch: Tôi thật sự không biết chuyện phức tạp như vậy.
Thường Hải Thiên nói: Alpha ở trong tay anh chỉ có đường chết mà thôi, hơn nữa nội tình của anh mọi người đều rõ, hiện tại sẽ không có bất kỳ ai thay anh tiếp lấy cái cục diện rối rắm này đâu.
Liddell nói: Nhưng tôi trước sau đã đầu tư nhiều như vậy.
Thường Hải Thiên nói: Hiện tại không phải thời kỳ đầu của cải cách, không phải mỗi một khoản đầu tư đều có thể kiếm được một bát, đầu tư lỗ đâu đâu cũng có, muốn làm ăn tốt ở Trung Quốc, không những cần đầu óc kinh doanh, còn cần hiểu rõ chính sách, lĩnh hội được tinh thần của chính phủ địa phương, về phần quan hệ nhân tế càng là trọng yếu nhất, là người cùng nghề, tôi cho anh một lời khuyên từ bỏ càng sớm thì tổn thất của anh sẽ càng nhỏ.
Liddell biết Thường Hải Thiên nói đúng, hắn ngay cả ý muốn tự tử cũng có, thở dài nói: Trải qua chuyện này tôi xem như tâm ý nguội lạnh rồi, cùng lắm thì tôi bỏ của chạy lấy người. Nhưng tôi vẫn tiếc khoản đầu tư này.
Thường Hải Thiên nói: Vừa rồi bí thư Trương nói gì thì anh cũng nghe thấy rồi đó, anh có thể không di dời, nhưng theo như tôi biết, đất của khu khai phá này rất nhanh sẽ trả lại cho người dân, không lâu nhưng, chung quanh nhà xưởng của anh tất cả là đồng ruộng, nói cách khác, việc bài trừ chất thải của anh phải phù hợp nghiêm cẩn với yêu cầu quốc tiêu, một khi tạo thành tổn thất cho người dân, chậc chậc, chỉ sợ anh có mang toàn bộ gia nghiệp ra cũng cũng không đủ để nộp phạt.
Thường Hải Thiên tuyệt đối không phải là nói chuyện giật gân, Liddell cũng đã cân nhắc đến điểm này, hắn đương nhiên cũng hiểu rõ Thường Hải Thiên là mượn cơ hội để ép giá, Thường Hải Thiên khẳng định có hứng thú đối với nhà máy của mình, bằng không gã căn bản sẽ không nói nhiều như vậy với mình.
Liddell cắn chặt răng nói: Thường tổng, năm trăm vạn anh có hứng thú hay không, đây là giới hạn cuối cùng của tôi rồi, không thể thấp hơn nữa.
Thường Hải Thiên cười nói: Là người cùng ngành tôi khuyên anh nhé, tôi cũng thừa nhận,tôi trước đây quả thực từng có hứng thú với Alpha, nhưng hiện tại...Gã lắc đầu nói: Không có bất kỳ ai nguyện ý tiếp hận một cục diện rối rắm, cứ tiếp tục như vậy, không lâu nữa sẽ phải gán nợ, tôi tiếp nhận từ tay anh, chẳng bằng chờ chính phủ bán đấu giá, đến lúc đó chỉ sợ tôi ngay cả một trăm vạn cũng không tốn.
Liddell trong lòng nhỏ máu, thời buổi này không có quan hệ thì đúng là không được, mình cho rằng đổi quốc tịch Pháp, sau khi về có thể cao hơn người ta một bậc, muốn làm gì thì làm, nhưng sự thật chứng minh, ở trong hoàn cảnh đặc thù của Trung Quốc, mặc kệ anh là giặc tây hay là nhị quỷ, ai cũng có thể đánh cho anh mặt mũi bầm dập, Liddell cuối cùng đành nói: Thường tổng, ngài ra giá đi!
Thường Hải Thiên lắc đầu: Anh vẫn không minh bạch ý tôi. Gã bước đi.
Liddell gấp đến độ tóm lấy tay của gã: Thường tổng! Giọng nói tràn ngập vẻ cầu xin, thằng cha này biết mình đã không còn đường lui, Thường Hải Thiên là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của hắn, tuy rằng trong lòng hắn hiểu rõ, quan hệ của Thường Hải Thiên và Trương Dương không bình thường này hai người này căn bản là cùng nhau chơi mình, nhưng mình hết cách rồi, so với tất cả tiền đầu tư đều đổ xuống sông xuống biển, chẳng thà cố vớt chút gì đó, ít nhiều gì cũng vãn hồi được chút tổn thất.
Thường Hải Thiên nói: Tôi cũng nói thậ tvới anh, nếu thực sự có lòng chuyển nhượng, tôi cũng chỉ có chút hứng thú với dây chuyền sản xuất của anh thôi, mua dây chuyền sản xuất hoàn toàn mới cũng chỉ bốn trăm vạn.
Tôi đòi năm trăm vạn cũng không phải nhiều, dây chuyền sản xuât của tôi mua mới được một năm, hơn nữa sản lượng rất ít, nếu các anh mua mới cộng thuế thì không chỉ có cái giá này đâu, hơn nữa nhà máy của tôi có nhiều nhà xưởng như vậy, còn có rất nhiều công nhân được huấn luyện.